Bách Luyện Thành Thần

Chương 3403: Thức ăn

Sau khi tiến vào bức tranh bất hủ, hình thái của những sinh linh Bỉ Ngạn này đều có thay đổi đáng kể, sinh linh Bỉ Ngạn tầm thường giống như con “hồ ly” này đi qua mê cung, mọi người đều nghiễm nhiên cho rằng nàng ta là một sinh linh Bỉ Ngạn mà không chút nghi ngờLa Chinh nói như vậy, lòng nghi ngờ của mọi người lập tức tăng lên.

“Ngươi là một con thú trong tranh phải không?” La Chinh hỏi.

Hồ ly đứng cách đó không xa, khinh thường nói: “Đó là tên do đám ngu xuẩn các ngươi tự đặt”

Thân là sinh linh có trí tuệ, nàng ta vô cùng bất mãn với cái tên này.

“Nhưng không sao” Hồ ly lại bật cười: “Dù sao các ngươi cũng giống như mấy chục ngàn tên ngu xuẩn trước đây, đều phải chết!”

Nàng ta nói xong thì ngoắc tay một cái. Hai con Đại Xà Tà Kỳ đã chặn kín đường đi bắt đầu chậm rãi ngo ngoe trong đường hầm.

Rõ ràng Đại Xà Tà Kỳ bị nàng ta khống chế…

“Mấy chục ngàn người…” Phi Dục kinh ngạc nói: “Ngươi đã giết chết mấy chục ngàn người?”

“Có lẽ là vậy, hẳn là không chỉ dừng ở con số này, ta quên rồi” Hồ ly lạnh nhạt nói.

“Ngươi sử dụng Đại Xà Tà Kỳ giết chết bọn họ? Không thể nào, Đại Xà Tà Kỳ cũng chỉ xuất hiện vài lần” Khoái Kiếm nghi ngờ nói.

Theo ghi chép lịch sử của Bình Dịch Thiên, Đại Xà Tà Kỳ chỉ mới xuất hiện tổng cộng năm lần, trong đó chỉ có một lần chết sạch, bốn lần sau đó không thành công, những người đó lựa chọn từ bỏ, hơn nữa cũng không có con Tà Kỳ thứ hai xuất hiện.

“Giết chết đám ngu xuẩn các ngươi nhất định phải cần Tà Kỳ?” Hồ ly vẫn nói với giọng mỉa mai: “Nếu các ngươi ghi lại được thì số lần toàn quân bị diệt tại bức tranh bất hủ cũng không ít đâu”

Thử thách trong bức tranh bất hủ cũng không thuận buồn xuôi gió, tuy có rất nhiều người gặp phải tình cảnh khó khăn thì lựa chọn từ bỏ, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều người không biết lượng sức cố gắng xông qua.

Có đôi khi bức tranh bất hủ mở ra một lần, số người bỏ mạng tới ba phần, năm phần cũng vô cùng bình thường, đôi khi cũng có cảnh toàn quân bị diệt một cách khác thường trong bức tranh bất hủ, nguyên nhân bị diệt không ai biết rõ. Các sinh linh Bỉ Ngạn trong Bình Dịch Thiên đều rất sợ hãi Đại Xà Tà Kỳ và những loài thú trong tranh cường đại khác, nhưng những con thú trong tranh mà bọn họ biết được đều bởi vì đã có người nhìn thấy, hơn nữa còn sống sót đi ra khỏi bức tranh bất hủ mới có thể ghi chép những chuyện này lại.

Trong bức tranh bất hủ có một con thú trong tranh chưa bao giờ được ghi lại, bởi vì bất cứ ai nhìn thấy nàng ta đều đã chết.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Có sinh linh Bỉ Ngạn run rẩy lên tiếng.

“Đương nhiên là chờ chết rồi” Hồ ly trả lời.

“Bọn ta giết chết ngươi trước đấy!”

Một sinh linh Bỉ Ngạn không giữ nổi bình tĩnh, cứ thế vọt thẳng về phía nàng ta.

Ngay khi sinh linh Bỉ Ngạn kia tới gần thì hình thể hồ ly đột nhiên thu nhỏ, như một hình chiếu của một vật thể trên mặt đất, đi xa rồi biến mất, sau đó lại đột ngột xuất hiện!

Tiếp đó sinh linh Bỉ Ngạn kia đã bị hồ ly bao phủ. Không ai nhìn rõ nàng ta ra tay như thế nào, sinh linh Bỉ Ngạn kia đã biến thành hai nửa.

Nếu La Chinh có thể nhìn từ góc độ cao hơn thì hắn sẽ nhìn thấy hồ ly vừa nhảy ra khỏi trang thứ hai của bức tranh bất hủ, vừa xoay người giữa không trung và hai tay vừa quơ trái qua phải trên trang thứ hai của bức tranh bất hủ, sau đó nhẹ nhàng xé một cái. Hình vẽ của sinh linh Bỉ Ngạn phía dưới nàng ta cứ thế rách làm đôi…

“Là năng lực của Trùng Mạc” La Chinh nhướng mày.

Nhóm người Phi Dục, Khoái Kiếm cũng đã nhận ra.

Bọn họ vốn muốn đồng loạt xông lên khống chế con hồ ly này, nhưng thực lực mà nàng ta thể hiện ra quá đáng sợ, cho dù mọi người ở đây liên thủ chống lại một con Trùng Mạc cũng chưa chắc có thể hạ gục nó trong một thời gian ngắn.

“Còn có ai muốn đi lên chịu chết không?” Hình dạng hồ ly dần dần khôi phục bình thường, hoàn toàn hiện lên trên bức tranh bất hủ.

“Thực lực của ngươi rất mạnh, đã thế còn có thể trực tiếp điều khiển Đại Xà Tà Kỳ, vì sao lại không giết bọn ta một cách nhanh gọn?” La Chinh nghiêm giọng hỏi.

Hồ ly khống chế hai con Đại Xà Tà Kỳ, có thể ngăn chặn hết đường lui của bọn họ rất dễ dàng. Dẫn bọn họ tiến thẳng từ phía dưới mê cung Vô Đoạn lên góc trên bên phải, mục đích vẫn là để giết chết bọn họ, như vậy có vẻ thừa thãi.

La Chinh vừa hỏi như vậy, những người khác cũng dựng tai lên nghe. Nhưng từ câu trả lời trước đó của hồ ly, có lẽ kết quả cũng chẳng thể nào tốt đẹp được.

“Để Tà Kỳ nuốt chửng các ngươi ngay lập tức thì quá lãng phí, còn có rất nhiều thú trong tranh theo cách gọi của các ngươi đang đói bụng kia kìa…”

Hồ ly vừa nói vừa xoay người đi tới góc trên bên phải đường hầm.

Hai con Tà Kỳ từ hai bên bò tới, khoảng cách càng ngày càng gần, da đầu bọn họ cũng trở nên tê dại.

Cho dù bọn họ hoàn toàn không muốn nhưng hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác. So với hồ ly, sự uy hiếp của Đại Xà Tà Kỳ càng thực tế hơn một chút…

Vì thế dưới sự chèn ép của hai con Đại Xà Tà Kỳ, đoàn người phải bất đắc dĩ đi theo hồ ly.

Nơi tận cùng trong góc trên bên phải tụ tập một vài con thú trong tranh tương đối nhỏ, ngoại hình những con thú trong tranh này giống như chó, có sinh linh Bỉ Ngạn lập tức nhận ra.

“Con thú trong tranh kia là Thiết Khuyển hả?”

“Chính là Thiết Khuyển!”

“Đừng nói là mang chúng ta cho chó ăn nha?”

Thiết Khuyển là một loại thú trong tranh vô cùng bình thường, các sinh linh Bỉ Ngạn ở đây đã gặp rất nhiều lần, cũng từng giết rất nhiều, đương nhiên vừa nhìn một cái là lập tức nhận ra.

“Ồ? Đáp đúng rồi, có vẻ các ngươi đột nhiên thông minh lên rồi đấy” Hồ ly khen ngợi.

“…”

Các sinh linh Bỉ Ngạn im lặng. Tại Phạm Độ Thiên, bọn họ vẫn luôn là con cưng của trời, phóng mắt nhìn khắp Bỉ Ngạn cũng là tồn tại đứng trên đỉnh, hiện tại lại phải nếm mùi làm cá trên thớt. Trong lòng các sinh linh Bỉ Ngạn đều cảm thấy lạnh toát.

La Chinh vừa tiến lên vừa âm thầm quan sát.

Bởi vì toàn bộ phần đuôi đều là hình thức chín ô vuông cho nên đường hầm ngang dọc rất nhiều, nhưng mỗi một lối rẽ đều bị thân thể khổng lồ của Tà Kỳ ngăn chặn, hoàn toàn chắn hết đường đi…

Theo hồ ly đi xuyên qua một lối đi nằm ngang khác, La Chinh chợt nhíu mày.

Góc trên bên phải có hai Lục Giác Tinh Trận trái phải đối xứng!

“Phi Dục” La Chinh thấp giọng gọi một tiếng.

Phi Dục, Khoái Kiếm và các sinh linh Bỉ Ngạn khác cũng nhìn thấy hai Lục Giác Tinh Trận này.

Trên thực tế, tại phần đuôi mê cung Vô Đoạn có rất nhiều Lục Giác Tinh Trận, gần như cứ ba đường đi là có hai cái.

Nhưng cho dù dựa vào Lục Giác Tinh Trận hóa thành trạng thái vốn có thì cũng không thể nào là đối thủ của Tà Kỳ, cho nên suốt dọc đường đi không ai tính toán trốn vào trong đó, hành động này chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Nhưng hiện tại thì khác… Không ai muốn trở thành đồ ăn cho chó.

So với ngồi yên chờ chết, không bằng cứ liều một phen.

Đương nhiên các sinh linh Bỉ Ngạn muốn đi cùng nhau.

Ngay khi đi ngang qua đường hầm kia, bọn họ đột nhiên chia thành hai nhóm người xông sang hai bên.

Chỉ trong nháy mắt, các sinh linh Bỉ Ngạn này đã bước vào Lục Giác Tinh Trận, khôi phục hình thái vốn có, vẻ mặt lại như gặp phải đại địch. Mặc kệ nói thế nào, ít ra ở trong căn phòng Lục Giác Tinh Trận này bọn họ có thể chiến đấu một trận bằng thực lực vốn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận