Bách Luyện Thành Thần

Chương 2975: Đuổi giết

Mặt ngoài thân thể của tộc nhân Ly Uyên này đã ngừng chảy máu, nhưng trên miệng vết thương vẫn còn một con thằn lằn nhỏ màu đen dài cỡ ngón tay bám vào. Con thằn lằn này được hình thành từ năng lượngLúc người này nghe được tiếng bước chân của La Chinh liền nhìn sang với vẻ sợ sệt. Sau khi thấy rõ La Chinh, trong mắt hắn ta toát lên vẻ sợ hãi, thân thể cường tráng cuộn tròn lại.

Tộc Ly Uyên là một thế lực cực kỳ mạnh, chủng tộc này cũng vô cùng hoàn hảo. Trong Bỉ Ngạn, họ được tộc Uyên Linh bảo vệ, là thế lực có khả năng trở thành văn minh cấp Chúa tể nhất trong các thế lực siêu cấp. Bọn họ xem thường mọi chủng tộc, cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng khi tên này nhìn thấy La Chinh – một Nhân tộc – thì lại e sợ tới mức độ này, nhìn chẳng khác nào một con mồi nhìn thấy thợ săn.

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” La Chinh hỏi.

Tộc nhân tộc Ly Uyên vốn tưởng hắn tới là để lấy mạng của mình, nhưng khi nghe La Chinh hỏi như vậy thì cũng biết hắn không có địch ý. Hắn ta hơi sửng sốt một chút sau đó nói: “Tên… loài người kia tự xưng là Tà Thần thuộc Nhân tộc. Hắn vừa vào đây liền không thèm phân biệt tốt xấu, bắt đầu tàn sát!”

Là Tà Thần…

Đáp án này đã chứng thực dự cảm của La Chinh.

Tuy trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, rất nhiều chủng tộc sẽ tàn sát lẫn nhau, nhưng trong tình hình đang bị phân tán ra thì đa phần họ sẽ kính sợ đối thủ xa lạ. Chỉ cần không phải hai tộc có mối thù truyền kiếp, thậm chí bọn họ có thể hợp tác với nhau.

Quy mô trong cái động này lớn hơn hang động mà nhóm Sầu Tuẫn phát hiện nhiều, trong này cũng nhiều chủng tộc hơn. Người bình thường vốn không thể nào tàn sát nhiều người như vậy được.

“Thực lực của Tà Thần rất mạnh, nhưng hắn ta cũng khó giết được nhiều người như vậy. Các ngươi không chạy trốn à?” La Chinh hỏi.

Dù gió lốc có xuất hiện thì những chủng tộc này cũng vẫn có thể chạy trốn. Bị gió lốc cuốn đi còn tốt hơn là chết trong tay Tà Thần.

La Chinh vừa nhắc tới điều này, mặt của tộc nhân Ly Uyên kia lập tức trở nên càng sợ sệt hơn: “Hắn… Tín vật Bỉ Ngạn của hắn rất quái dị! Đó là một thế giới! Trong thế giới kia, hắn như cá gặp nước, chúng ta vốn không thể trốn thoát được, chỉ có thể mặc cho hắn thích làm gì thì làm. Nếu không phải tín vật Bỉ Ngạn của ta là thú giả chết thì ta cũng đã phải chết rồi!”

Thú giả chết là một loại sinh linh Bỉ Ngạn, chúng sống bên trong Thập Nhất Trọng Thiên. Vật sống trong Bỉ Ngạn rất khó thuần phục, nhưng người của tộc Uyên Linh quản lý Thập Nhất Trọng Thiên nên đương nhiên họ có cách để thuần phục.

Có điều, bản thân thú giả chết không mạnh, rất ít người đi dung hợp loại tín vật Bỉ Ngạn này.

Lúc trước, tộc Ly Uyên từng nhờ Nhĩ Thử hỗ trợ đấu giá thú giả chết. Dù giá cả đấu giá khá hợp lý nhưng cũng không bán được nhiều.

Có một số cường giả Bỉ Ngạn cảnh sau khi tu luyện được loại chân ý của đạo thứ hai bèn chọn dung hợp một con thú giả chết. Sau khi tín vật Bỉ Ngạn này được kích hoạt, khí tức của thế giới trong thân thể và khí tức trong đan điền đều sẽ bị phong kín lại, thân thể rơi vào trạng thái chết giả. Dù có dùng linh hồn để cảm nhận hay dùng biện pháp khác để dò xét thì đều thấy đây là dáng vẻ đã chết hoàn toàn.

Tà Thần giết nhiều dị tộc cùng lúc như vậy, hắn ta lười đi kiểm tra từng người, mà hắn ta vốn cũng chẳng thèm để ý xem có cá lọt lưới hay không. Nhờ vậy mà tộc nhân Ly Uyên này mới thoát được một kiếp…

Nhưng đám thằn lằn màu đen đang dán trên vết thương kia cũng đã tra tấn hắn ta đau tới chết đi sống lại. Muốn bóc đám thằn lằn này xuống cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Một thế giới…”

Mắt La Chinh lóe lên, hắn lại hỏi tiếp: “Sầu Tuẫn huynh có nghe nói qua tín vật Bỉ Ngạn nào tương tự như vậy không?”

Văn Minh Chi Khí không phải một thế giới, nó đại biểu cho một văn minh, nối liền với toàn bộ thành Thanh Ngọc.

Dưới sự trợ giúp của Thanh Ngọc Chi Linh, La Chinh có thể nhận được sự trợ giúp của toàn bộ văn minh Thanh Ngọc. Vì thế trong gió lốc, Thanh Ngọc Chi Linh đã lấy cái lông vũ của Dực Vương ở trong Văn Minh Chi Khí ra.

“Huyết Sắc Giáng Lâm” Sầu Tuẫn chỉ nói bốn chữ.

“Là như thế nào vậy?” La Chinh tò mò hỏi.

“Sơn chủ của núi Thái Minh ta vốn có một tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm, nhưng không phải thứ gì đó giáng lâm mà là một thế giới đặc biệt” Sầu Tuẫn lại nói tiếp: “Trong thế giới mẹ, chỉ có Chí cường giả mới có được loại tín vật Bỉ Ngạn này. Tên Tà Thần gì đó kia…”

“Chính là thanh niên mặc áo đen” La Chinh nói.

Sầu Tuẫn sững sờ nhìn chằm chằm La Chinh một lúc, thanh niên mặc áo đen chưa từng nhắc tới tên mình trước mặt bọn họ.

Nghĩ tới thế giới trong thân thể của La Chinh sinh ra một nhân vật khủng bố như vậy, Sầu Tuẫn không nói lên lời. Quả là yêu nghiệt sinh ra yêu nghiệt.

“Tà Thần cũng chỉ hoạt động trong Sắc Giới Thập Tam Trọng Thiên mà thôi, khả năng hắn ta lấy được tín vật Bỉ Ngạn mạnh như vậy là rất nhỏ” Sầu Tuẫn lắc đầu. nói.

La Chinh nhìn mấy con thằn lằn màu đen kia, hỏi: “Có muốn ta giúp ngươi lấy chúng xuống không?”

“Đừng! Ngươi đừng đụng vào ta! Ta từ từ luyện hóa chúng là được!” Tộc nhân Ly Uyên vừa nghe thấy lời đề nghị của La Chinh thì mặt lập tức đen sì.

Những con thằn lằn màu đen này có đặc tính hết sức kỳ lạ, lúc gỡ chúng xuống sẽ đau tới mức không muốn sống nữa, ngay cả tộc nhân Ly Uyên mạnh như hắn ta mà cũng không thể chịu đựng được.

Hắn ta đã từ từ luyện hóa được bốn con, nhưng trên người hắn ta vẫn còn những mười mấy con thằn lằn nữa, thế nên hắn ta chỉ đành tốn thêm chút thời gian nữa để luyện hóa từng chút một.

Nếu La Chinh cưỡng ép giật nó xuống, e rằng hắn ta sẽ bị đau tới mức ngất đi.

La Chinh vốn định nghiên cứu con thằn lằn này một chút, nhưng làm vậy có vẻ không tiện lắm, tộc nhân Ly Uyên này hình như rất đề phòng hắn. La Chinh đành nhún vai, sau đó dẫn Lam Tình và Sầu Tuẫn ra khỏi sơn động.

“La Chinh huynh, Tà Thần có thiên phú như vậy, sao huynh chưa từng phát hiện ra khi ở thế giới trong cơ thể?” Ở cửa của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, thắc mắc này đã xuất hiện trong lòng Sầu Tuẫn, bây giờ hắn ta mới có cơ hội hỏi.

Bất cứ ai cũng đều có quyền khống chế tuyệt đối đối với thế giới trong cơ thể mình, đương nhiên La Chinh cũng không ngoại lệ.

“Tất nhiên là ta phát hiện ra rồi, hơn nữa hắn còn từng ngầm bẫy ta, muốn giết chết ta” La Chinh khẽ mỉm cười.

Lam Tình và Sầu Tuẫn đồng thời trừng to mắt, kẻ như vậy đúng là gan to bằng trời. Thế giới trong cơ thể của bọn họ chưa bao giờ sinh ra người như thế này.

“Nhưng hắn cũng giúp thế giới trong cơ thể của ta thêm vững chắc, giúp ta không ít việc” La Chinh nói: “Vì thế ta giữ tròn lời hứa, thả hắn ra ngoài”

La Chinh không ngờ bản tính của Tà Thần không thay đổi chút nào, mà sau khi rời khỏi thế giới trong cơ thể, tính cách này càng bộc lộ rõ hơn, tất thảy đều là số mệnh.

Sầu Tuẫn cũng không hỏi tiếp nữa. Hắn ta cho rằng Tà Thần mạnh như vậy không hề bình thường, chắc hẳn có liên quan tới thế giới trong cơ thể của La Chinh. Nhưng nếu tiếp tục hỏi thì sợ là sẽ dính tới một số bí mật của La Chinh, e rằng hắn cũng khó trả lời.

Sau khi ra khỏi sơn động, ba người tiếp tục đi về phía khu vực trung tâm, sau đó lại đào hang dưới mặt đất để đợi gió lốc đi qua.

Lúc gió lốc lại ngừng một lần nữa, ba người lại leo ra khỏi hang động.

Đúng lúc này, Lam Tình và La Chinh đồng thời cảm ứng được gì đó, hai người nhìn nhau một cái.

Trong cảm ứng của hai người, Phượng Ca và Hoắc Trạch đang ở cách chỗ họ khoảng năm trăm dặm về phía Nam, hai người ấy đang chạy bán sống bán chết.

Gió lốc đã ngừng, nhưng họ lại di chuyển với tốc độ cao như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là họ đang đuổi theo ai đó, hai là đang bị đuổi giết. La Chinh và Lam Tình không hẹn mà cùng nghĩ về trường hợp thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận