Bách Luyện Thành Thần

Chương 3394: Trang thứ hai

CBộ dạng bây giờ của La Chinh tuy không được tự nhiên nhưng làm quen lâu như vậy, cũng có thể dùng tạmĐám thú trong tranh kéo tới đây đều vô cùng yếu ớt, ít nhất là yếu hơn La Chinh. Dù là thú trong tranh hình thể to lớn hay là hình thể bé nhỏ, hắn chỉ cần quơ nhẹ một cái, kéo nhẹ một cái, chúng đều sẽ rách vụn như một sợi dây thừng mục nát.

Những con Thú trong tranh đã chết giống như những nét mực trên giấy, lao tới cơ thể La Chinh, quanh quẩn quanh thân hắn.

Những nét mực này từ bức họa bật hủ bắn xuống, hóa thành từng làn khói đen, bắn thẳng vào đá Tam Thanh của La Chinh.

“Cuối cùng cũng có khói đen rồi” Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh mừng rỡ ra mặt.

Người trong Thiên Cung cũng biết La Chinh được chú ý, nhưng biểu hiện lúc trước lại thực sự quá kém. Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng chính là nhiều sinh linh Bỉ Ngạn bỏ mạng trong bức tranh bất hủ như vậy, rõ ràng là bức tranh bất hủ đã biến thành một bãi chiến trường, nhưng có vẻ như La Chinh vẫn bảo toàn tính mạng! Không ngờ bây giờ La Chinh mới bắt đầu săn giết thú trong tranh!

“Vù vù vù vù…”

Từng đợt khói đen từ trên hạ xuống, không ngừng tụ lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.

“Giỏi lắm, La Chinh một hơi giết chết bao nhiêu thú trong tranh vậy?” Cam Cao Hàn hít sâu một hơi.

Tuy ông chưa từng đi vào bức tranh bất hủ nhưng vẫn có một chút kiến thức thông qua sách cổ, La Chinh thu thập khói đen với tốc độ như vậy, đúng là nhanh đến mức lạ thường.

Những sinh linh Bỉ Ngạn ban đầu chú ý tới La Chinh đều đã lựa chọn từ bỏ, dù sao gần như chủng tộc Bỉ Ngạn nào cũng đã có rất nhiều người chết, hiện tại từng luồng khói đen hạ xuống lại khiến bọn họ lần nữa chú ý.

“La Chinh là thế nào vậy?”

“Sao hắn có thể giết với tốc độ như vậy được, chẳng lẽ là gặp được một đàn thú trong tranh?”

“Trong bức tranh bất hủ đã có nhiều người chết như vậy, có liên quan gì tới hắn hay không?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này bức tranh bất hủ có nhiều người chết như vậy nhất định là xuất hiện gì đó khác thường, mà hiện tại biểu hiện của La Chinh cũng rất khác thường, không thể trách bọn họ liên hệ hai chuyện này với nhau.

Nhưng đừng nói bọn họ, ngay cả La Chinh ở trong bức tranh bất hủ cũng đang tròn mắt kinh ngạc. Thú trong tranh lao về phía hắn thật sự quá nhiều… Từng đám thú trong tranh đen thùi lùi giống như cừu non đang đợi bị làm thịt, bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài quanh thân hắn.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, ngài nói giết chết đám thú trong tranh này thì có ý nghĩa gì?”

Hai tay La Chinh không ngừng quơ múa, phàm là thú trong tranh tới gần hắn đều bị hắn xé nát, trong lòng La Chinh cũng bắt đầu hoang mang: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, bức tranh bất hủ cũng là một cuộc thử thách rèn luyện, vậy rốt cuộc đám khói đen này có ích lợi gì?”

Hồn thành và vùng đất Kiếp Cốt đều rất dễ hiểu, Hồn thành là nơi linh hồn bước vào một cảnh giới mới, vùng đất Kiếp Cốt là nơi để thân thể bước lên một cảnh giới khác, thực lực tiến thêm một bậc.

Tuy có thể đạt được huyết mạch trong bức tranh bất hủ, nhưng giết chết thú trong tranh để thu được những làn khói đen này là thế nào?

“Khói đen này thật ra là một kiểu môi giới” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Nơi thu hoạch huyết mạch đã rời khỏi Hỗn Độn, tiến vào thế giới Huyền Lượng, hẳn là ngươi cũng biết tiến vào thế giới Huyền Lượng với hình thái bình thường sẽ có độ khó rất lớn”

La Chinh đã từng tới thế giới Huyền Lượng, sau khi ra ngoài thì hoàn toàn đánh mất chính mình, không phân biệt rõ thời gian không gian, điếc hơn cả kẻ điếc, mù hơn cả người mù.

Ngay cả La Chinh đã như vậy thì những người khác cũng không khá hơn là bao.

Nếu huyết mạch giống như một món bảo vật bày sẵn trên mặt đất, các sinh linh Hỗn Độn cũng không có năng lực nhặt lên, hoặc là nhìn không hiểu thứ này là gì, huyết mạch là gì. Đương nhiên cái thứ kỳ quái như La Niệm là một trường hợp ngoại lệ. Hóa thành hình thái đặc biệt như người trong tranh chính là bước đầu tiên, dung hợp khói đen là bước thứ hai, còn sự môi giới này cũng chính là một cách khảo nghiệm biến tướng.

Ngoại trừ La Chinh, những sinh linh Bỉ Ngạn khác cũng đang bận rộn giết chết thú trong tranh.

Đám Trùng Mạc kia đào thải hơn hai phần ba sinh linh Bỉ Ngạn, bớt đi hơn phân nửa đối thủ cạnh tranh trong bức tranh bất hủ, cạnh tranh không còn kịch liệt như lúc đầu, thú trong tranh phân bố xung quanh cũng không cần tranh đoạt.

Không ai có thể đảm bảo trong trang đầu tiên sẽ không xuất hiện một đám Trùng Mạc kéo tới tàn sát thêm một lần nữa, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng tiến vào trang thứ hai.

Từng luồng khói đen trong bức tranh bất hủ không ngừng hạ xuống, nhanh chóng lao vào đá Tam Thanh, trong đó đá Tam Thanh của La Chinh là nổi bật nhất, khói đen giống như một ống khói kéo dài bất tận…

Thời gian kéo dài chừng một nén nhang, La Chinh cũng không biết mình đã giết chết bao nhiêu thú trong tranh. Khi cơ thể và khói đen hòa lẫn tới một mức độ nào đó, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên nặng nề. Cảm giác này giống như có người đổ rất nhiều chì vào trong cơ thể hắn, mặt đất trắng phau của bức tranh bất hủ đột nhiên lõm xuống, La Chinh cũng chìm vào trong đó.

Từ trắng tới đen, lại từ đen tới trắng, quá trình này diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Sau khi tầm nhìn khôi phục trở lại, La Chinh phát hiện mình vẫn đang trong trạng thái bị ép mỏng, nằm trên bức tranh bất hủ…

“Trang thứ hai và trang đầu tiên không có gì khác nhau…”

“Không, ngươi đi xem một chút đi” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở.

La Chinh di chuyển về phía trước một đoạn, nhìn thấy hai đường cong. Tiếp tục đi lên mới phát hiện hai đường cong này vẽ thành một con đường, hai bên đường là những bụi gai đen nhánh. Tuy là bụi gai trên bức tranh nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại không chút do dự lên tiếng cảnh cáo rằng thứ này có thể gây chết người.

Cho dù không có Nguyên Thủy Thiên Tôn cảnh cáo, La Chinh cũng sẽ không rảnh tới mức giẫm chân lên đó. Theo hiểu biết của hắn lúc trước, trang đầu tiên của bức tranh bất hủ chính là một quá trình hấp thu và môi giới, còn trang thứ hai của bức tranh bất hủ chính là một khu vực chuyển tiếp giữa thế giới Huyền Lượng và Hỗn Độn. Trang thứ ba, ở một ý nghĩa nào đó, đã là thế giới Huyền Lượng.

Yếu tố quyết định có thể lấy được thứ gì trong thế giới Huyền Lượng chính là trang thứ hai.

La Chinh đi được một quãng xa, hai con đường uốn thành một đường cong hướng về phía xa, chỗ uốn cong hình thành một cái đài cao rộng rãi, trên đài cao đã có những sinh linh Bỉ Ngạn khác.

La Chinh không phải người đầu tiên tiến vào trang thứ hai. Thời điểm Trùng Mạc xuất hiện thì đã có một vài sinh linh Bỉ Ngạn giết chết đủ số lượng thú trong tranh, những sinh linh Bỉ Ngạn này đều “may mắn” thoát khỏi cuộc thảm sát.

Bên trái đài cao có một hình bóng La Chinh rất quen thuộc, dáng vẻ tên kia giống hệt Nhân tộc, chỉ là trên trán có thêm một con mắt, là một thành viên tộc Tam Mục.

Thấy gương mặt tròn trịa kia, La Chinh có thể chắc chắn kia chính là Phi Dục của tộc Tam Mục.

Phi Dục cũng chú ý tới La Chinh: “La Chinh huynh, huynh cũng tiến vào trang thứ hai rồi”

“Sao vậy?”

La Chinh nhận ra mình vừa tiến vào đài cao này, những sinh linh Bỉ Ngạn ở đây, kể cả Phi Dục, đều nhốn nháo vây quanh hắn: “Những người khác trong tộc Tử Vân ta đâu? Sao còn chưa tiến vào trang thứ hai? Không muốn chết thì nói mau!” Một gã tộc Tử Vân vừa dài vừa nhỏ đứng bên cạnh chợt lên giọng ra lệnh, hẳn là “Ô Đãng” của tộc Tử Vân.

(Hết tập 191)
Bạn cần đăng nhập để bình luận