Bách Luyện Thành Thần

Chương 3680: Một mục tiêu

Bây giờ, đám Hầu Chủ lại thật sự nhìn thấy truyền thuyết ứng nghiệm trong thế giới Hỗn Độn. Bọn chúng thầm cảm thấy thật kỳ lạNếu Chủ Giới được xem là một thế giới cực lớn thì thế giới Hỗn Độn chỉ là một vũng nước nhỏ mà thôi. Nhân tộc đi từ vũng nước kia ra lại kế thừa Khởi Nguyên Thần Huyết? Câu chuyện cười điên rồ nhất cũng chẳng thể so với chuyện này được.

Hầu Linh Vương bình tĩnh nhìn La Chinh, lẳng lặng chờ hắn lên tiếng.

Nó là vị môn chủ có tính tình hấp tấp, đơn thuần nhất trong bốn vị môn chủ của Tứ Linh Môn. Lúc Tứ Linh Môn thảo phạt “thú Cổ Hàn” ở biên giới của Chủ Giới, nó từng dựa vào sức một mình chém giết trăm trận, thế chiến điên cuồng, giết chết hàng triệu thú Cổ Hàn.

Chỉ vì cứu một Hầu Chủ không quan trọng trong Hầu Linh Môn nên nó mới bị giam trong Mộng hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn. Nó đã tự kiểm điểm vô số lần. Nếu bản thân cẩn thận hơn một chút, đa nghi hơn một chút, không xúc động dễ tin tưởng người khác thì có khi nào kết cục của bản thân sẽ khác không?

Không biết Hầu Linh Vương đã tự kiểm điểm như vậy bao nhiêu lần…

Mấy triệu lần? Thậm chí mấy trăm triệu lần!

Nội tâm nó nổi bão khi đối mặt với Khởi Nguyên Thần Huyết trong thân thể La Chinh, nhưng trên mặt nó vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

“Ta không biết… Lúc ta tới Vĩnh Hằng thần đình thì nơi đó đã hoang phế. Lúc ta tiến vào chén thánh thì có rất nhiều cột sáng xuất hiện” La Chinh trả lời một cách thành thật.

Tứ Linh Môn đã xây dựng lên toàn bộ Vĩnh Hằng thần đình. Sự hiểu biết của Hầu Linh Vương về Khởi Nguyên Thần Huyết vượt xa La Chinh. Hắn vốn cũng chẳng có cách nào giấu giếm, còn chẳng bằng thành thật trả lời.

Huống chi, từ lúc La Chinh đề nghị cứu Hầu Linh Vương là hắn đã đánh cược, cược rằng bản tính của Hầu Linh Vương sẽ khiến nó đứng về phía chính nghĩa.

“Rất nhiều cột sáng… Có bao nhiêu cột?” Hầu Linh Vương hỏi.

“Tất cả” La Chinh đáp lại.

Đại Cổ, Hạ Cổ, Không Cổ và Thốn Cổ kinh hãi mấp máy miệng. Bọn chúng vốn muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao lại chẳng nói lên lời.

Trong hai mắt Hầu Linh Vương vốn cực kỳ thâm thúy, nó khiến người ta cảm thấy cao thâm khó lường, giống như cả thế giới sụp đổ trước mặt cũng không làm nó đổi sắc mặt. Giờ phút này sắc mặt nó vẫn như trước nhưng biểu cảm lại cực kỳ cứng nhắc.

“Tại sao lại là tất cả?” Hầu Linh Vương hỏi.

Điều này không phù hợp với lẽ thường, càng chẳng thể dùng thiên phú để giải thích.

La Chinh lắc đầu đáp: “Ta không biết”

Trên thực tế, La Chinh chỉ làm một trăm tám mươi bảy cột sáng dâng lên. Nhưng lúc đó, hắn đã hoàn toàn xuyên vào trong Khởi Nguyên Thần Huyết nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Lúc hắn tỉnh lại thì tất cả cột sáng ở phía dưới chén thánh đã sáng lên, đương nhiên La Chinh sẽ tưởng rằng đó là toàn bộ.

Hầu Linh Vương thấy ánh mắt của La Chinh không giống dối trá nên trong lòng càng cảm thấy lạ hơn. Nhưng bây giờ có xoắn xuýt lấy chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì.

“Đúng là một thằng nhãi khó lường…”

Hầu Linh Vương tán thưởng xong thì đột nhiên hỏi: “Ngươi đã giúp ta tỉnh lại, ta nên báo đáp ngươi như thế nào?”

Trên thế giới này chẳng có ai vô duyên vô cớ đi giúp người khác. Dù đám Đại Cổ, Không Cổ không đề cập tới thì Hầu Linh Vương cũng đoán được rằng La Chinh có mưu đồ.

“Báo đáp…”

Rốt cuộc cũng tới vấn đề chính, La Chinh quay người lại nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn và nói: “Là Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối giúp ngài thức tỉnh, cho nên…”

“Ta đang hỏi ngươi” Hầu Linh Vương nói.

Dù sao Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là người đứng đầu trong đám anh kiệt Nhân tộc, vì thế La Chinh luôn trưng cầu ý kiến của ông theo thói quen khi cần quyết định. Bây giờ, bản thân đột nhiên trở thành người quyết định nên La Chinh không quen lắm. Nhưng tâm tư của La Chinh chỉ hơi rối loạn một chút, sau đó đã tỉnh táo lại.

“Ta muốn bảo vệ toàn bộ thế giới Hỗn Độn, khiến Chung Yên mãi mãi không giáng lâm, hoàn thành Đạo Chung Yên” La Chinh nói.

Vào thời điểm này thì nên duy trì tư tưởng lúc đầu là được.

Từ Thần vực tới thế giới mẹ, La Chinh luôn phải bôn ba khó nhọc, càng tới gần sự thật thì càng dễ bị mê hoặc.

Thật lòng mà nói thì hắn không có chút hứng thú nào với tranh đấu nội bộ của Tứ Linh Môn, thậm chí cũng chẳng có chút hứng thú nào với ân oán của Nhân tộc. Chỉ có điều, những chuyện xảy ra trong cõi u minh này tựa như một sợi dây thừng vô hình dần dần kéo hắn vào Bỉ Ngạn, sau đó kéo vào Tam Thanh Thiên, rồi tới đảo Dạ Kiến…

“Đạo Chung Yên? Là thứ phòng ngừa thế giới Hỗn Độn trở về con số không sao?” Hầu Linh Vương hỏi.

La Chinh gật đầu đáp: “Đúng”

“Đây chẳng phải chuyện khó khăn gì” Hầu Linh Vương nói.

Trong mắt Hầu Linh Vương thì đó chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Dù sao Tứ Linh Môn cũng từng xây dựng rất nhiều thế giới thứ cấp. Những thế giới này chỉ là cái hồ năng lượng của bọn chúng mà thôi.

Cái mà La Chinh gọi là “Đạo Chung Yên” chính là dừng cái hồ năng lượng này lại.

Có một số sinh linh của thế giới thứ cấp nhận được sự thừa nhận của Khởi Nguyên Thần Huyết đã giành được chức vị nhất định trong Tứ Linh Môn, sau đó cũng đã mong dừng hồ năng lượng ở chỗ bọn họ lại.

Thế giới trong hồ năng lượng này không trở lại trạng thái hỗn loạn, cũng không bị hủy diệt, nhưng nó sẽ không sản sinh ra năng lượng mới nữa.

“Có lẽ không quá khó khan, nhưng Xà Linh Môn đứng ở phía đối lập với chúng ta” La Chinh nói.

Lúc trước, văn minh Nguyên Linh đã lén dùng một số tín vật Bỉ Ngạn để ngăn cản Đạo Chung Yên giáng lâm. Đó là lúc Xà Linh Môn vẫn chưa trợ giúp bọn chúng. Bây giờ, Xà Linh Môn đã nhúng tay vào nên e rằng thế giới Hỗn Độn không còn đơn giản như bề ngoài nữa.

Độ khó của việc hoàn thành Chung Yên càng khó mà tưởng được.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó Xà Linh Môn?” Hầu Linh Vương lại hỏi.

“Đúng!” La Chinh lại gật đầu một lần nữa.

Trong mắt Hầu Linh Vương lộ ra vẻ do dự. Nó rơi vào tình cảnh này cũng là do Xà Linh Vương làm. Ngày tháng trong Mộng dài đằng đẵng, nó đã tưởng tượng ra cảnh mình chặt tên Xà Linh Vương “Nghiệt” kia thành nhiều mảnh vô số lần. Nó nhất định sẽ đòi lại món nợ bị ám toán này.

“Ta đồng ý với ngươi” Hầu Linh Vương đáp.

La Chinh đang đợi câu nói này nên vẻ mặt thận trọng cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Từ khi tiến vào Tam Thanh Thiên, gần như bọn họ phải chạy trốn suốt dọc đường. Bọn họ vất vả lắm mới tìm được các anh kiệt của Nhân tộc ở đảo Dạ Kiến, ai ngờ văn minh Nguyên Linh lại có Xà Linh Môn làm chỗ dựa.

May mà Hầu Linh Vương không cùng một phe với chúng nó, bằng không bọn họ thật sự không ra khỏi đảo Dạ Kiến được.

“La mỗ vô cùng cảm kích!” La Chinh chắp tay nói.

Hầu Linh Vương cười khẩy: “Ngươi đi theo ta”

Nó nói xong thì duỗi một cái tay khổng lồ ra hiệu cho La Chinh đứng lên đó. Hắn đứng lên bàn tay, Hầu Linh Vương lập tức bay về phía núi quỷ.

Núi quỷ vẫn còn trong quá trình sửa chữa. Hầu Linh Vương tách núi quỷ ra tạo thành một khe nứt cực lớn, tạm thời chưa thể khôi phục như lúc đầu.

“Ta đồng ý với ngươi là vì mục tiêu của chúng ta nhất trí với nhau” Hầu Linh Vương nói: “Xà Linh Môn là kẻ địch của ta”

“Vì đám Xà Chủ muốn cướp thân thể Quỷ Quyệt của ngươi?” La Chinh hỏi.

“Không phải chuyện này” Hầu Linh Vương lắc đầu chỉ vào núi quỷ: “Ngươi có biết trong núi quỷ có bao nhiêu Quỷ Quyệt không?”

“Trước đây, bọn chúng cũng không phải Quỷ Quyệt mà là vật sống tới từ Chủ Giới mới đúng” Lúc trước, đoàn người La Chinh đã từng suy đoán về vấn đề này.

“Đúng, lúc đó ta đã đưa những sinh linh này vào núi quỷ là để giữ lại hy vọng sống cho hàng triệu sinh linh ở Chủ Giới” Hầu Linh Vương khẽ thở dài: “Đáng tiếc, ‘Nghiệt’ đã tính toán tường tận, ta đã mất thân thể, đám Hầu Linh cũng mất thân thể, hàng triệu sinh linh liên quan trong núi quỷ đều biến thành Quỷ Quyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận