Bách Luyện Thành Thần

Chương 2901: Ký ức rối loạn

“Phượng, Phượng Ca?”Bây giờ Phượng Ca đã có một thân thể ngay trong Bỉ Ngạn nên dù là mái tóc dày mượt đen tuyền hay là cặp mắt sâu thẳm như đầm nước kia, tất cả mọi chi tiết đều vô cùng rõ ràng. La Chinh chỉ nhìn một cái là nhận ra nàng ngay.

Cô gái nghe được hai chữ “Phượng Ca”, trên mặt bỗng toát lên vẻ hơi hoảng hốt.

Đó hình như là tên của mình, nhưng sao lại không tài nào nghĩ ra được…

Thanh niên này hình như rất quen, rất thân thiết gần gũi, nhưng hắn là ai?

Thấy hắn bị con thú khổng lồ màu xanh kia tóm lấy, trong lòng cô gái bỗng dâng trào nỗi khó chịu xưa nay chưa từng có. Nàng lạnh giọng nói: “Nghiệt súc, cách xa hắn một chút”

“Các…”

Thanh Ngọc Cự Thú gầm lên. Nó cảm nhận được chút uy hiếp đến từ cô gái này, nó không muốn trêu chọc nàng nhưng cũng sẽ không nghe theo lệnh nàng mà ném La Chinh đi. Nó liền dùng một chân trước tóm chặt La Chinh rồi leo thoăn thoắt lên vách núi đá ở cạnh sau khe núi, hình thể to lớn là thế nhưng lại linh hoạt và khéo léo như con mèo.

Cô gái vẫn mang nét mặt suy tư, nhưng không biết vì sao, khi thấy thanh niên kia bị Thanh Ngọc Cự Thú bắt đi, trong lòng nàng chợt dấy lên nỗi bất an.

Gần như xuất phát từ bản năng, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, một vệt sáng lập tức hội tụ trong tay nàng.

“Ù…”

Những tia sáng như tiểu tinh linh kia lập tức di chuyển theo ý nghĩ của nàng, một tia sáng trắng chói lòa bắn về phía Thanh Ngọc Cự Thú!

Dù tốc độ của Thanh Ngọc Cự Thú nhanh đến nhường nào, dù thân hình nó linh hoạt đến đâu, nó vẫn không thể nào thoát khỏi tia sáng ấy.

“Xèo…”

Ngay khoảnh khắc khi tia sáng chạm đến Thanh Ngọc Cự Thú, bên ngoài cơ thể nó lập tức tỏa ra từng đợt khói đen. Vỏ ngoài vốn bóng loáng hoàn hảo chợt loang lổ và xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

“Ô!”

Thanh Ngọc Cự Thú hét thảm, trượt dài từ trên vách núi cao chót vót xuống dưới.

“Giết nó đi!”

“Cố lên, Hổ Doãn đại nhân!”

“Con thú đó đã tàn sát hơn phân nửa tộc chúng ta!”

Đám quái mặt heo may mắn còn sống sót trốn trong một góc sơn cốc, lớn tiếng kêu la. Chúng không biết cô gái này là ai, nhưng nàng có thể tự do điều khiển ánh sáng thì ắt hẳn chính là Thuần Khiết Giả. Thậm chí có vài con quái mặt heo còn nhận nàng làm Hổ Doãn đại nhân!

Khi Thanh Ngọc Cự Thú sắp rơi lại vào trong khe núi thì phần lưng nó bỗng lắc nhẹ, đôi cánh màu xanh thẳm đột nhiên giương rộng ra, giúp cả thân hình nó bay lơ lửng lên!

Thấy được cảnh này, nét mặt của cô gái cũng không thay đổi quá nhiều. Đôi đồng tử của nàng hơi lóe lên, nàng giơ tay chỉ về phía Thanh Ngọc Cự Thú, từng cột sáng thô to lập tức bắn vụt về phía con thú khổng lồ ấy.

Thanh Ngọc Cự Thú đập hai cánh bay lượn giữa không trung, thân hình càng linh hoạt hơn. Nó bay tới bay lui giữa những cột ánh sáng, chỉ để lại một dải bóng màu xanh.

Thân thể của Thanh Ngọc Cự Thú dày hơn rất nhiều so với cơ thể bình thường, dù thi thoảng có bị ánh sáng chiếu trúng thì cũng không thể nào trừ khử nó hoàn toàn. Nó tựa như con bướm vờn hoa, bay múa vài vòng giữa các cột sáng rồi đột ngột lao thẳng về phía cô gái kia.

“Phượng Ca! Cẩn thận!” La Chinh bị Thanh Ngọc Cự Thú quặp trong móng vuốt cũng lao xuống theo nó, hắn lớn tiếng nhắc nhở.

Thanh Ngọc Cự Thú có thân hình quá khổng lồ, nếu nàng thật sự bị đập trúng thì chắc sẽ bị nện thành bánh tráng mất.

Hai mắt cô gái chớp chớp, đôi đồng tử hơi nở ra. Dưới chân nàng xuất hiện một dấu chạm trổ bằng ánh sáng, sau đó nàng chạm mũi chân vào trong dấu chạm trổ ấy. Đôi môi mỏng của nàng hé mở, nói: “Đại Phạn… Vô Lượng Thiên Quang Chiếu…”

Thần thông này chính là bản năng của nàng, lúc nào cũng có thể thi triển.

“Ù!”

Trong dấu chạm trổ trước mũi chân nàng, một tia sáng mảnh như sợi tóc bắn thẳng vào không trung bên trên.

“Không trúng ư?”

La Chinh nhìn tia sáng mảnh nhỏ kia lướt qua bên người Thanh Ngọc Cự Thú, trên mặt toát ra vẻ tiếc nuối.

Nhưng chỉ một giây sau hắn liền biết mình đã sai rồi, hơn nữa còn sai quá sai. Độ kiểm soát đối với sức mạnh của Phượng Ca vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.

Tia sáng mảnh nhỏ kia thoắt cái đã khuếch trương ra, tạo thành một cột sáng chói lòa, trong nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ sơn cốc!

Tất cả mọi thứ trong sơn cốc đều bị cột sáng này tiêu trừ, từ tảng đá, lá cây, hang động, quái mặt heo…

Chỉ một sơn cốc thôi thì không thể hạn chế độ khuếch trương của cột sáng này được. Khi cột sáng bùng nổ thêm lần nữa, vách núi ở hai đầu sơn cốc cùng với những dãy núi xung quanh đều bị bao trùm hết vào trong!

Các sinh linh ẩn núp trong Ám vực đều trông thấy cảnh tượng khiến chúng vừa sợ hãi vừa bất an!

“Thuần Khiết Giả của Thập Tam Trọng Thiên cũng ra đời rồi?”

“Hình như đến từ khu vực của đám quái mặt heo kia…”

“Hừ, chắc nhờ có Tiên Huyết Nghị Hội nâng đỡ cho, không thì cái đám ngu xuẩn ấy sao có thể sinh ra Thuần Khiết Giả?”

Cột sáng với đường kính lên đến mấy chục nghìn mét ấy tiếp tục chiếu rọi trong vòng vài hơi thở rồi mới tắt dần. Toàn bộ sơn cốc cùng với những dãy núi xung quanh đều đã biến mất, trên mặt đất thì xuất hiện một cái hố hình tròn thật to.

Thứ duy nhất bình yên vô sự là phần mộ và bia mộ kia, thậm chí cả phòng tối dưới phần mộ cũng được bảo toàn không bị hư hại chút nào, cứ thế đứng sừng sững tại đó, lẻ loi mà trơ trọi…

La Chinh quơ quơ hai tay rồi bò dậy từ trên mặt đất.

Tấm sắt kia cũng bị tiêu tán dưới ánh sáng chói lóa vừa rồi nên đương nhiên hắn đã được tự do.

“Thứ này… Vậy mà không bị diệt trừ hẳn? Sao được chứ…”

Ánh mắt hắn lướt sang bên cạnh, thấy được một thứ xanh rì nằm trên mặt đất, đó chính là con Thanh Ngọc Cự Thú kia. Chỉ có điều, hình thể vốn khổng lồ của nó giờ đây chỉ còn cỡ nắm tay!

Thanh Ngọc Cự Thú hẳn là sinh linh Ám vực thực thụ, theo lý thì sẽ bị diệt trừ trong ánh hào quang, nhưng sao bây giờ lại biến thành trạng thái như này thì La Chinh cũng không tài nào hiểu được.

Hắn vươn tay nhặt Thanh Ngọc Cự Thú lên, chỉ cảm thấy tay mình mát lạnh, như thể thứ này là một món đồ bằng ngọc chứ không phải vật sống.

Trong lúc La Chinh đang tỉ mỉ xem xét Thanh Ngọc Cự Thú trong tay thì ánh sáng bỗng lóe lên trước mắt, Phượng Ca đã đi đến trước mặt hắn rồi.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Nàng hỏi.

“Phượng Ca” La Chinh nhíu mày.

Phượng Ca nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ đánh giá La Chinh rồi hỏi: “Vậy ngươi tên gì?”

Nhìn thấy Phượng Ca như vậy, trong lòng La Chinh cũng khẽ thở dài.

Vào giây phút cuối cùng khi hắn bị mấy xúc tu kia bắt lấy, cái bóng trắng đã xông về phía dương hồn Phượng Ca. Khi ấy La Chinh cũng bất lực, e là dương hồn Phượng Ca đã bị bóng trắng nuốt hết sạch sẽ rồi.

Vậy mà kết quả cuối cùng lại khác hẳn những gì La Chinh tưởng.

Có lẽ trong quá trình hấp thu đã xuất hiện biến cố gì đó, cho nên bóng trắng không những hấp thu thất bại mà ngược lại còn khiến lửa ký ức của Phượng Ca trở thành kẻ làm chủ.

Nhưng dương hồn của Phượng Ca cũng bị tổn thương không nhỏ, ít ra trí nhớ của nàng đã xảy ra vấn đề.

“Ta là La Chinh” La Chinh đáp.

“La Chinh…” Phượng Ca nhẹ giọng lẩm bẩm.

La Chinh gật đầu, hỏi: “Nhớ ra rồi à?”

“Ừ” Phượng Ca gật đầu trả lời, vẻ mặt trông hết sức nghiêm túc.

La Chinh dùng ánh mắt quái lạ nhìn Phượng Ca một chút, hỏi lại: “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

Nào ngờ Phượng Ca lại đột nhiên bổ nhào lên người La Chinh, trong đôi mắt sáng ngời dưới hàng lông mày tinh tế chứa đầy vẻ dịu dàng tình tứ. Nếu là lúc bình thường, cảm xúc này căn bản không thể xuất hiện trên mặt Phượng Ca.

Nàng nói: “Nhớ là hình như ta rất thích ngươi”

Lần này đến phiên La Chinh trợn tròn mắt.

Mặc dù biết ký ức của Phượng Ca bị rối loạn kinh khủng, nhưng thật không ngờ lại đến tận mức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận