Bách Luyện Thành Thần

Chương 3120: Chết chung

Một đòn của La Chinh không trúng mục tiêu, hắn lập tức kích hoạt Văn Minh Chi Khí trong cơ thể, lông chim xanh biếc tức khắc bay lênLúc này thân hình La Chinh cũng trở nên nhẹ bẫng khác thường, hắn đưa tay ra một lần nữa, lần này hắn hoàn toàn mặc kệ Vân Dật Huyễn Hình của Từ Hàng, bắt trúng lông đuôi của nó!

“Hú…”

Từ Hàng kêu to một tiếng, hai cánh đập phành phạch điên cuồng, dấy lên từng cơn gió lớn.

Nhưng một khi đã bị La Chinh bắt lấy, sao nó có thể chạy thoát?

Trên tường thành, Phượng Ca trừng mắt nhìn cảnh này, vẻ mặt hơi tẻ nhạt, còn Huyết Hống và Xích Điện lại đang trố mắt!

“Hình như con chim ưng kia là thủ lĩnh Từ Hàng của tộc Tinh Chuẩn! Chít!” Xích Điện nói.

Thân là thủ lĩnh tộc Dẫn Dứu, nó cũng từng tiếp xúc với Từ Hàng. Trong tộc Dẫn Dứu, con chim ưng cường đại này là tồn tại không ai bì nổi, ngay cả thủ lĩnh Xích Điện cũng không ngóc đầu dậy nổi trước mặt Từ Hàng. Bây giờ Từ Hàng bị La Chinh bắt được, dáng vẻ lại chật vật như vậy…

“Ta đã sớm muốn đập vỡ đầu con chim này rồi!” Huyết Hống vừa nói vừa nhìn cây gậy kim loại của mình.

Gậy kim loại vẫn còn nằm trong tay Phượng Ca.

Cây gậy kim loại này rất nặng, ngay cả Huyết Hống cũng không thể khiêng lên một cách nhẹ nhàng, nhưng cô gái Nhân tộc thân hình mảnh khảnh này lại nắm gọn trong một tay, sức bền và sức mạnh của nàng thực sự khiến Huyết Hống hoài nghi thiên phú của tộc Cự Nhân.

“Nếu La Chinh thực sự có thể bắt được nó, vấn đề khác sẽ không thành vấn đề nữa” Xích Điện cười nói.

Bộ tộc Tinh Chuẩn dựa vào thực lực cường đại nên mới khống chế được thành Thiên Thủy. Một khi thực lực không còn, nội bộ thành Thiên Thủy sẽ xảy ra mưu phản.

Trước đây tộc Ám Hùng cũng dựa vào sức mạnh mà chiếm cứ phủ Thành Vệ, kết quả người đầu tiên tấn công phủ Thành Vệ không phải La Chinh mà là tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân, La Chinh chỉ cần dẫn đầu ra mặt giết chết kẻ mạnh nhất, vậy là đủ rồi.

Từ Hàng kéo La Chinh bay lên bay xuống, đám chim ưng khác thì theo sát xung quanh, từng đôi mắt ưng tràn đầy vẻ bối rối, không biết làm sao giải cứu thủ lĩnh của mình từ tay La Chinh.

“Bắn chết hắn!” Từ Hàng phát ra một âm thanh to rõ.

Nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, đám chim ưng mới đột nhiên phản ứng lại, bắt đầu ngưng tụ vòng sao.

“Vù vù vù vù…”

Từng thanh kiếm Tinh Mạch từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía La Chinh. Nhưng La Chinh đã bám vào phần đuôi của Từ Hàng, đám chim ưng vốn đã kiêng dè, cho nên không thể bắn chính xác.

Huống chi sau khi La Chinh lấy lông vũ của Dực Vương ra, toàn thân giống như ẩn nấp dưới một cánh chim quy tắc nào đó, ngay cả những thanh kiếm Tinh Mạch cực kỳ may mắn có thể tới gần La Chinh cũng bị La Chinh lắc nhẹ một cái, tránh được một cách dễ dàng!

Vô số chim ưng luân phiên bắn tới, nhưng gần như không hề có tác dụng.

La Chinh từ đuôi cánh của Từ Hàng trèo lên trên, chẳng mấy chốc đã leo lên lưng nó. Hắn đột nhiên nhảy lên, khống chế được phần cổ của Từ Hàng, giọng nói lạnh lùng của La Chinh vang lên cùng lúc đó: “Không muốn chết thì xuống ngay!”

Đánh chết con chim ưng này không quá khó khăn đối với La Chinh, nhưng rõ ràng khống chế nó trong thành Vạn Linh sẽ mang đến hiệu quả lớn hơn!

“Muốn tộc Tinh Chuẩn chúng ta khuất phục? Nằm mơ!” Từ Hàng cao ngạo ngẩng đầu đáp.

“Ngươi có quyền lựa chọn à?” La Chinh hỏi ngược lại.

Đối với La Chinh, vặn gãy cổ con chim này dễ như trở bàn tay.

“Đương nhiên ta có! Tinh Chi Tĩnh Trệ!”

Từ Hàng lại phát ra tiếng kêu to, sau đó đột nhiên xoay vòng, viên bảo thạch lấp lánh trên ngực nó bắt đầu bốc cháy, phóng ra tia sáng chói lọi.

“Ù!”

Vòng sao khổng lồ mở rộng theo đôi cánh của nó, tạo nên một quả cầu bao phủ cả nó và La Chinh vào bên trong.

Không gian trong quả cầu này không lớn, khó khăn lắm mới chứa nổi thân chim của Từ Hàng và cơ thể La Chinh, còn đôi cánh rộng lớn của nó thì lộ ra bên ngoài quả cầu.

Ngay khi quả cầu bao phủ La Chinh, nó phát ra một lực cản khó có thể diễn tả bằng lời. Trong quả cầu này, La Chinh cảm nhận được sức mạnh của mình đang cạn kiệt, toàn thân như rơi vào vũng bùn, lực cản vô cùng lớn.

Hắn không chỉ mất đi sức mạnh, thậm chí cả dòng chảy của máu, ngay cả dòng khí, cả sự truyền âm cũng gặp cản trở cực lớn.

“Đây… là… sức… mạnh… gì!” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Mặc kệ là sức mạnh gì, ngươi cũng phải chết cùng ta!” Từ Hàng cười lạnh.

Đôi cánh bên ngoài quả cầu nghiêng lệch, vỗ lên giữa không trung, bay thẳng tới phía đông thành Vạn Linh.

Xích Điện đứng trên tường thành, thấy cảnh tượng này thì biến sắc: “Không xong rồi! Từ Hàng muốn đưa La Chinh vào trong Ám vực!”

“Ám vực?” Phượng Ca chớp mắt.

“Đúng! Phía đông thành Vạn Linh, vượt qua núi Thiên Ô và núi Địa Ô thì có thể chạm tới một góc nhô ra của Ám vực, nhất định là như vậy!” Xích Điện sốt ruột nói.

“Vậy sợ là Thành Vệ đại nhân sẽ chết” Trong mắt Huyết Hống hiện lên vẻ hoảng sợ.

Tuy Huyết Hống và Xích Điện là sinh linh Bỉ Ngạn nhưng chúng vẫn luôn sống trong Quang vực, Ám vực là chỗ chết đối với chúng, tất cả sinh linh trong Quang vực đều có một nỗi sợ trời sinh đối với Ám vực.

“Hắn có…”

Phượng Ca vốn định nói La Chinh có Ám Chi Quả Thực và ngọn nến, hai thứ này có thể giúp La Chinh tồn tại trong Ám vực, nhưng nghĩ lại, thân thể La Chinh căn bàn không có nhẫn tu di, tất cả Ám Chi Quả Thực và ngọn nến đều nằm trong tay nàng!

“Nguy rồi! Đưa ta tới Ám vực!”

Phượng Ca tiện tay ném cây gậy kim loại của Huyết Hống, gậy kim loại xoay hơn mười vòng giữa không trung, sau đó cắm phập một cái trên tường thành.

Ngay khi nàng nhảy lên, đôi chân thon dài đột nhiên duỗi ra, toàn thân như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thảng về phía đông!

Xích Điện và Huyết Hống cũng theo sát đằng sau.

Huyết Hống hình thể khổng lồ, mỗi một bước chân đều xa hai ba mươi trượng, mà tốc độ của Xích Điện vốn đã cực nhanh, thủ lĩnh hai đại tộc tuy không đuổi kịp Phượng Ca nhưng cũng không đến mức bị nàng bỏ lại quá xa.

Trong lòng Xích Điện và Huyết Hống đều lo sợ bất an. Nếu La Chinh thật sự bỏ mạng, kết cục của chúng cũng không khá khẩm hơn là bao!

Thực ra chúng nó đuổi theo như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Từ Hàng quyết tâm lôi La Chinh vào Ám vực, chúng nó không thể ngăn cản!

Tuy Tinh Chi Tĩnh Trệ này giam cầm được La Chinh, nhưng La Chinh cũng không cho rằng mình sẽ chết. Với cường độ thân thể hiện tại của hắn, cho dù kiếm Tinh Mạch bắn hết vòng này tới vòng khác cũng khó mà bắn chết hắn.

Lúc bị Từ Hàng đưa đi, bay vọt qua hai ngọn núi lớn, hắn chợt thấy được một khu vực tối đen như mực!

“Ám vực!”

“Ngươi muốn kéo ta vào trong Ám vực!” La Chinh biến sắc.

Trong tình huống không có nến và Ám Chi Quả Thực, một khi tiến vào Ám vực chắc chắn chỉ có thể chết.

Có lẽ sự hiểu biết về Ám vực của hắn còn vượt xa sinh linh sống trong ánh sáng như Từ Hàng!

“Đá Tinh Mạch của ta đã bắt đầu thiêu đốt, tất nhiên không sống được nữa, được chết chung với ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!” Từ Hàng thét lên.

Viên bảo thạch trên ngực tộc Tinh Chuẩn tên là đá Tinh Mạch, thi triển Tinh Chi Tĩnh Trệ dưới sự thiêu đốt của đá Tinh Mạch mới có thể sinh ra lực cản mạnh mẽ như vậy. Mà một khi đá Tinh Mạch cháy hết toàn bộ, sinh mạng của Từ Hàng cũng sẽ kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận