Bách Luyện Thành Thần

Chương 3789: Được thừa nhận

La Chinh đi về phía trước, đưa tay ra gõ gõ lên tầng băng cứng trên trọng giáp màu đen, một luồng hơi lạnh ngưng thành sương trắng trên tay hắn“Bây giờ ta nên làm gì? Cứ thế khiêng ông ấy ra à?” La Chinh hỏi.

Với thực lực hiện tại của La Chinh, muốn phá vỡ tầng băng cứng này không phải chuyện khó, vấn đề là có cần thiết phải làm như vậy không?

“Khổ Thụ đại nhân còn chưa thức tỉnh, ta thấy cứ để ông ấy nguyên vẹn như thế mà chuyển ra ngoài. Ngươi thấy sao?” Thái Thượng Lão Quân đề nghị.

Điều này xuất phát từ sự tôn trọng của ông đối với Khổ Thụ, dù sao bên trong trọng giáp màu đen này cũng là Nhân Linh Vương.

“Được” La Chinh gật đầu.

Trước tiên cứ đưa Khổ Thụ ra ngoài rồi tính sau, nói không chừng sẽ nghĩ được biện pháp khiến ông thức tỉnh.

Nhưng lúc này, giọng nói của Khởi Nguyên Thần Huyết lại truyền tới: “La Chinh, phá cả trọng giáp màu đen lẫn kiếm đi”

La Chinh hơi sững sờ, hỏi: “Vì sao?”

“Thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc này có năng lực rất ăn khớp với ta. Ta muốn nghiên cứu một chút…” Khởi Nguyên Thần Huyết nói.

Thanh kiếm này có năng lực thay đổi quy tắc liên tục, đúng là khiến La Chinh tán thưởng không thôi. Đổi lại là những người khác sẽ chẳng có khả năng đi ra khỏi không gian vô hạn ấy.

Đề nghị của Khởi Nguyên Thần Huyết cực kỳ phù hợp với ý của La Chinh, nhưng hắn vẫn hơi chần chờ: “Làm như vậy có phải rất bất kính không?”

“Nhân Linh Môn đã suy bại tới tình trạng hiện tại rồi, giờ vẫn còn tồn tại kính trọng với không kính trọng à?” Khởi Nguyên Thần Huyết hỏi ngược lại.

“Do ta lo ngại quá nhiều rồi” La Chinh gật đầu.

Hắn đi về phía trọng giáp màu đen, bái một cái và nói: “Mục đích mà tại hạ xâm nhập vào nơi này là vì cứu Nhân Linh Vương, thực sự không có ý mạo phạm. Nếu có đắc tội chỗ nào thì xin hãy rộng lòng bỏ qua cho!”

Chắc chắn trọng kiếm Bất Quy Tắc có trí tuệ, chỉ đành xem xem nó có thể hiểu được không.

La Chinh nói xong thì đặt tay lên mặt băng cứng và vỗ nhẹ.

“Bộp!”

Một tiếng vang nặng nề truyền tới, trên mặt băng cứng trong suốt xuất hiện rất nhiều vết rạn như tổ ong, vô số mảnh băng lớn bằng đầu ngón tay rơi xuống…

Nếu ném những khối băng có kích thước chừng đầu ngón tay này vào bất cứ đại châu nào trong thế giới mẹ, chúng đều có thể khiến nó hóa thành một vùng đất phủ đầy băng tuyết trong vài năm. Đợi khi băng tuyết tan ra sẽ hình thành một đại dương lớn.

Hiển nhiên, trọng kiếm Bất Quy Tắc không cam tâm. Mặc dù nó không tiếp tục tấn công La Chinh, nhưng vào lúc tầng băng mỏng kia bị phá vỡ, nó lại phóng ra một điểm sáng màu trắng, nhanh chóng đóng băng bản thân và trọng giáp màu đen lần nữa. Dường như trọng kiếm đang hờn dỗi thực hiện lần đấu tranh cuối cùng.

“Bộp…”

La Chinh lại phá vỡ tầng băng cứng một lần nữa.

Thấy trọng kiếm Bất Quy Tắc lại định đóng băng bản thân, hắn vội giơ tay ra túm lấy chuôi kiếm, đồng thời từng cơn lốc lửa bay từ trong lòng bàn tay ra.

“Ào ào ào…”

Những cơn lốc lửa này phủ xuống khiến hơi lạnh của trọng kiếm Bất Quy Tắc không thể nào ngưng kết được nữa.

“Ù…”

Thanh kiếm vẫn không cam tâm như trước, nó rung mạnh trong tay La Chinh như muốn thoát ra, nhưng với sức của nó thì chẳng thể thoát ra được.

Trong lúc đó, trọng kiếm Bất Quy Tắc đang lặng lẽ trao đổi với Khổ Thụ.

Khổ Thụ đã hiểu đại khái bên ngoài xảy ra chuyện gì. Lúc ông cảm nhận được cảm xúc không tình nguyện của trọng kiếm Bất Quy Tắc thì khuyên nhủ: “Ngươi thua rồi, cứ dựa theo quy củ đi, hắn chính là chủ nhân của ngươi. Năm xưa, ta cũng trở thành chủ nhân của ngươi như vậy”

Bộ giáp và thanh kiếm được tạo thành từ Sinh Mệnh Thiết này do Khổ Thụ và Thú vất vả lắm mới tìm được trong Thâm Không. Lần đầu tiên Khổ Thụ gặp nó cũng đã phải dùng đủ cách mới có thể thu phục được nó. Ông và kiếm đã làm bạn nhiều năm, có thể nói cả hai là chiến hữu.

“Cái gì? Ngươi nói lúc đó ngươi là vật vô chủ, còn bây giờ ngươi có chủ nhân?”

Khổ Thụ cảm nhận được cảm xúc của trọng kiếm Bất Quy Tắc, ông lắc đầu thở dài: “Dựa theo tiêu chuẩn của Chủ Giới, ta đã chết. Bây giờ ta còn chẳng thức tỉnh nổi, nói gì tới làm chủ nhân của ngươi…”

“Quan trọng nhất là hắn không phải kẻ địch của chúng ta, hắn tới cứu ta”

“Đúng, ta tin tưởng tên Nhân tộc này!”

“Hắn chính là đời sau của Nhân Linh chúng ta, ta tin tưởng phán đoán của bản thân. Ngươi hãy tin tưởng hắn…”

Khổ Thụ khuyên nhủ.

Thật ra ông chưa hẳn đã tin tưởng La Chinh, nhưng e rằng trước mắt chỉ có hắn là con đường duy nhất. Nếu không, Khổ Thụ sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.

Sau khi trao đổi, cuối cùng trọng kiếm Bất Quy Tắc cũng không rung lên nữa.

La Chinh nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng kéo một cái, giơ kiếm chỉ thẳng lên trên.

“Ù!”

Bên trong những vết rạn của thân kiếm tản mát ra từng tia sáng đỏ, một cảm xúc khát vọng truyền vào trong La Chinh.

Nó đang rất đói khát, nó cần năng lượng…

La Chinh còn chưa biết làm thế nào để đáp lại thì Khởi Nguyên Thần Huyết đã cảm ứng được, một luồng năng lượng mênh mông như đại dương trào về phía cánh tay của hắn và tụ hợp vào trong trọng kiếm Bất Quy Tắc.

Trọng kiếm không hề bài xích năng lượng mà Khởi Nguyên Thần Huyết cung cấp!

“Có phải thanh kiếm này và ngươi là cặp song sinh không? Thật sự quá ăn khớp!” La Chinh đùa.

Khởi Nguyên Thần Nguyên đáp: “Ta cũng không rõ, nhưng ta và nó nhất định có mối quan hệ nào đó”

Sau khi trọng kiếm Bất Quy Tắc hấp thu đủ năng lượng, nó phát ra từng tiếng “vù vù”, bộ trọng giáp màu đen kia tự rã ra.

“Soạt!”

Mũ giáp, giáp ngực, giáp lưng, miếng bảo vệ vai… Các mảnh của trọng giáp màu đen bay về phía La Chinh, sau đó mặc chỉnh tề lên người hắn chỉ trong một hơi thở.

“Bộ giáp này…”

La Chinh vẫn còn đang ngạc nhiên thì thấy một Quỷ Quyệt đang đứng tại chỗ không nhúc nhích. Quỷ Quyệt này có thân hình vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú, trên mặt lộ ra vẻ phóng khoáng và linh hoạt. Đây là Nhân Linh Vương – Khổ Thụ ở bên trong trọng giáp màu đen.

Trên ngực ông còn có hai hình chữ thập màu vàng kim đang bay dập dờn lúc lên lúc xuống. Đây chính là tọa độ của Nhân Linh Vương.

“Thân thể Quỷ Quyệt của Khổ Thụ tiền bối thuộc loại gì?” La Chinh hỏi.

Thái Thượng Lão Quân nghĩ một lúc rồi nói: “Ông ấy không thuộc loại Sát Lục cũng chẳng thuộc loại Thiện. Quỷ Quyệt lặng lẽ bất động như này là loại Trầm Thụy”

Bản thân Khổ Thụ không tấn công La Chinh, kiếm của ông mới là đối tượng tấn công hắn.

“Vậy ta…”

La Chinh đang định hỏi xem phải xử lý thân thể Quỷ Quyệt này như thế nào thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới tiếng “vù vù”, toàn bộ địa đàn bắt đầu lung lay!

Không trụ được nữa sao?

La Chinh hơi nhướng mày, đột nhiên cảm thấy sốt ruột. Hắn biết Xà Linh Vương nhất định sẽ tấn công địa đàn, nhưng sức mạnh của Nhân Linh, Hầu Linh và Điểu Linh cùng hợp lại cũng đủ kéo dài một thời gian.

Thế là La Chinh lấy không gian Tu Di ra, ném cả thân thể Quỷ Quyệt và tọa độ của Nhân Linh Vương vào trong rồi rút khỏi căn phòng đá.

Lúc La Chinh đẩy cửa ra thì ông lão canh giữ ở cung điện băng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Toàn bộ chấp niệm của ông lão này đều nằm trên người Khổ thụ, đương nhiên sẽ cực kỳ quan tâm mọi thứ trong căn phòng đá.

Khi thấy trọng giáp màu đen đẩy cửa bước ra, ông lão ngây ra một lúc. Đôi mắt vốn ngây ngẩn vô hồn đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Ông lão này tưởng rằng Khổ Thụ đã thức tỉnh, chấp niệm lập tức được thỏa mãn nên đã thức tỉnh ngay!

“Khổ Thụ đại nhân!”

Ông lão sải bước tới trước mặt La Chinh, quỳ một gối xuống trước mặt hắn.

“Ngươi… Ngươi đã thức tỉnh rồi sao? Ta không phải Vương của ngươi” La Chinh giải thích.

Ông lão chậm rãi đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ hoang mang, hỏi: “Ngươi đánh bại Khổ Thụ đại nhân? Ngài ấy vẫn chưa thức tỉnh sao?”

“Vẫn chưa, thân thể Quỷ Quyệt của ông ấy đã được ta đưa vào không gian Tu Di” La Chinh đáp.

“Vì sao lại như vậy!” Ông lão hơi kích động.

La Chinh khoát tay một cái và nói: “Xà Linh Vương đang công kích ở ngoài địa đàn, ta phải lên đó trước rồi nói sau!”

La Chinh vừa dứt lời thì không hề dừng lại mà đi thẳng tới cửa lớn của cung điện băng.

Ông lão run rẩy đứng tại chỗ một lúc, sau đó bỗng ý thức được rằng Khổ Thụ đã bị tên loài người kia mang đi bèn vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận