Bách Luyện Thành Thần

Chương 3043: Độ chênh lệch về thực lực

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…” Những âm thanh cực nhỏ vang lên. Chỉ trong vòng mấy hơi thở, những pho tượng đã đầu một nơi thân một nẻoSơn ở xa xa trông thấy cảnh này thì trên mặt càng lộ ra vẻ phức tạp. Dù gã ở thời kỳ mạnh nhất cũng không thể nào đối kháng được với những pho tượng Thanh Ngọc kia, chỉ có thể lựa chọn trục xuất chúng.

Sơn hoàn toàn thua về phương diện tín vật Bỉ Ngạn…

Vì huyết mạch của gã rất mạnh nên gã không quá để ý tới tín vật Bỉ Ngạn. Mấy lần dung hợp tín vật Bỉ Ngạn, Sơn đều chủ yếu chọn những tín vật loại cường hóa, chỉ chú trọng sức mạnh Bỉ Ngạn mà thôi.

Nhưng dù gì Bỉ Ngạn vẫn được tạo thành thì vô số vòng hỗn độn luân hồi, thời gian trao cho Bỉ Ngạn quá nhiều thứ, vô số phương pháp phức tạp, năng lực mạnh tới không hợp với lẽ thường, cùng với độ phong phú về chủng loại.

Dù Sơn có lợi hại tới đâu thì cũng bị bàn tính của Sầu Tuẫn trói lại, hơn nữa gã cũng chẳng có cách nào thoát ra.

Chắc hẳn tín vật Bỉ Ngạn mà Tà Thần dung hợp đại biểu cho một văn minh, nếu không hắn ta không thể nào làm một thế giới giáng lâm xuống…

“Hắn ta có thể tìm được một văn minh làm chỗ dựa, đúng là cơ duyên nghịch thiên. La Chinh, ngươi nên nhận thua đi…” Sơn thì thào.

Sau khi đợt tượng Thanh Ngọc thứ bảy bị phá hỏng, bên người La Chinh chỉ còn lại một pho tượng mà thôi. Đó chính là pho tượng thứ tám mươi mốt.

Pho tượng thứ tám mươi đạt tới tám nghìn thần quân lực, pho tượng thứ tám mươi mốt thì đạt tới tám nghìn một trăm thần quân lực. Sự chênh lệch giữa cả hai là rất nhỏ.

Vừa rồi Tà Thần đã xử lý một mạch xong mười pho tượng, pho tượng cuối cùng vốn chỉ là có còn hơn không mà thôi.

Tà Thần vẫn duy trì tốc độ di chuyển chậm rãi trên không trung, hắn ta chỉ còn cách La Chinh chừng hơn mười mét.

Tà Thần lên tiếng hỏi: “Không phải ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi chứ? Từ xưa tới nay, ta chưa bao giờ thương hại kẻ yếu cả. Nếu đòn sát thủ của ngươi chỉ còn lại bàn cờ này thì ta cũng chẳng còn mấy hứng thú dung hợp ngươi…”

Trong lòng Tà Thần hơi cảm khái. Đây là Chúa Tạo Thế không gì không làm được, không gì không biết mà hắn ta đã từng quỳ lạy, thậm chí từng ngưỡng mộ. Cuối cùng, trong lúc không hay không biết, bản thân hắn ta đã hoàn toàn vượt qua La Chinh. Nhìn từ trên xuống, Tà Thần thậm chí còn cảm thấy La Chinh cực kỳ yếu đuối, không thể chịu nổi một đòn.

La Chinh im lặng tính toán trong lòng.

“Chắc hẳn sức mạnh cực hạn của hắn đạt tới bảy, tám nghìn thần quân lực… Nhưng những chiếc gai xương màu đen ở giữa hai tay của hắn rất mạnh. Tượng Thanh Ngọc đã mạnh hơn gấp bảy, tám chục lần nhưng vẫn không thể chịu nổi một đòn của hắn”

La Chinh vừa suy nghĩ vừa đẩy pho tượng Thanh Ngọc cuối cùng trên bàn cờ ra ngoài.

“Vù…”

Pho tượng Thanh Ngọc cuối cùng hóa thành một con cự thú, lao thẳng về phía Tà Thần với tốc độ cực nhanh.

Khi cự thú thanh ngọc vọt tới trước mặt Tà Thần, thân thể hắn ta đột nhiên lắc nhẹ, nện một cú đấm thật mạnh vào cự thú thanh ngọc.

“Xoảng!”

Cự thú thanh ngọc miễn cưỡng chịu được cú đấm này, hai móng vuốt thô to của nó chộp về phía Tà Thần từ hai bên trái phải.

Thực lực của cự thú thanh ngọc cuối cùng này đủ để đối đầu với mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh!

Tà Thần nhìn hai bộ móng vuốt sắc nhọn đang tới gần, lớp gai màu đen dựng ngược trên hai cánh tay trái phải hóa thành hai luồng ánh sáng màu đen.

“Soạt soạt!”

Hai luồng sáng màu đen này dễ dàng cắt đứt hai bộ móng vuốt của cự thú thanh ngọc.

“Soạt!”

Cánh tay phải của Tà Thần đột nhiên giơ lên, một luồng sáng đen chém từ dưới lên cắt vỡ bụng và lồng ngực của cự thú thanh ngọc.

“Vù…”

Cự thú thanh ngọc cuối cùng cũng rơi thẳng xuống dưới.

“Kết thúc rồi, đến lượt ngươi”

Cuối cùng, Tà Thần không hề do dự nữa, hắn ta lao về phía La Chinh ở cách đó không xa như một con chim dữ. Hai chiếc gai trên tay phải hắn ta ma sát với không khí tạo ra một tia lửa năng lượng, nếu không phải không gian trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới được cường giả duy trì ổn định thì e rằng nó đã bị Tà Thần tạo ra vết rách dài rồi.

“Vèo…”

Đối mặt với sự tấn công của Tà Thần, chiếc lông vũ màu xanh trên đỉnh đầu La Chinh lóe lên ánh sáng nhạt. Hắn giống như một chiếc lá cây đang chao lượn trong mưa gió, liên tục tránh né sóng dao động năng lượng và vội vàng rút lui.

Trên mặt Tà Thần không hề có biểu cảm dư thừa nào cả. Đương nhiên hắn ta biết thân pháp của La Chinh cực kỳ khéo léo, nhưng cứ né tránh như vậy thì chẳng hề thú vị chút nào. Với Tà Thần thì La Chinh chỉ như con kiến đang nhảy múa dưới chân con voi mà thôi. Hắn có thể tránh được một lần tấn công, nhưng một trăm lần, một nghìn lần, mười nghìn lần thì sao? Chỉ cần có một lần trúng đích cũng đủ giẫm nát con kiến rồi.

Hai người giữa không trung kia, một người mạnh tới mức khó ai sánh được, một người lại vô cùng linh hoạt. Cả hai đang tiến hành một cuộc truy đuổi vô cùng đặc sắc.

Mặc dù đa số người của Lê Sơn vẫn đang bao vây tấn công mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng La Yên lại chẳng có lòng dạ nào mà quan sát. Tay nàng nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

Ca ca gần như đang nhảy múa trên lưỡi đao, mỗi lần Tà Thần tiến công, nàng lại cảm thấy khó thở!

Trên mặt Lam Tình, Hoắc Trạch, Phượng Ca thì lộ rõ vẻ căng thẳng…

Trong đám người, chỉ có biểu cảm của Lăng Sương là hơi khác. Trong mắt nàng tràn đầy vẻ do dự và rối rắm, không dám hạ quyết tâm, bởi một khi nàng đưa ra quyết định thì cái giá phải trả quá đắt. Nàng sẽ phụ lòng bà ngoại – người đã khổ tâm bồi dưỡng nàng bao năm qua.

“Vèo!”

La Chinh vừa chạy trốn vừa tránh né sự tấn công của gai xương màu đen, trong mắt phải của hắn bỗng bắn ra một tia sáng màu trắng.

“Tầm Nhìn Chân Thực!”

Khi Tầm Nhìn Chân Thực được mở ra, lông mày La Chinh nhướng lên. Tà Thần vẫn không hề có sơ hở ư?

Tầm Nhìn Chân Thực không có tác dụng với cường giả Hồn Nguyên cảnh, La Chinh đã xác nhận được điểm này. Lúc trước, khi hắn quan sát con kiến chúa kia cũng không thể tìm được sơ hở của nó.

Song, không tìm thấy không có nghĩa là không có sơ hở, chẳng qua nhờ tác dụng đặc biệt của kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh nên sơ hở đã được che giấu đi mà thôi. Khi kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào trạng thái kiệt sức, sơ hở sẽ bị lộ ra.

Tà Thần không phải cường giả Hồn Nguyên cảnh, nhưng La Chinh vẫn không thể tìm thấy sơ hở của hắn ta. Điều này có vẻ hơi kỳ lạ.

“Chẳng lẽ do Tà Thần đang ở trong thế giới ngược màu đen trắng, cho nên hắn ta là sự tồn tại bất tử bất diệt ư?”

“Vù vù!”

Tà Thần đâu thèm để ý tới suy nghĩ trong lòng La Chinh, hắn ta vẫn đang tấn công một cách ác liệt.

Lúc gai xương màu đen lướt qua người La Chinh một lần nữa, đột nhiên trong tay La Chinh hiện lên một lớp da màu đen nhánh. Sau khi dùng dung dịch phong thạch để bảo vệ tay phải, hắn nhẹ nhàng phẩy một cái về phía gai xương kia.

“Vô Cùng Đại Liệt Pháp!”

La Chinh định làm những chiếc gai xương kia trở về trạng thái ban đầu, nhưng dù sử dụng thần thông chân ý Tam Linh Kiến Vật mà gai xương màu đen vẫn không thay đổi chút nào!

Không phải vật chất nào “Vô Cùng Đại Liệt Pháp” cũng có thể chiết xuất ra được. Với năng lực hiện tại của La Chinh, hắn hoàn toàn có thể chiết xuất và hoàn nguyên những vật chất kiên cố thông thường. Nhưng gai xương màu đen này đã cứng cỏi tới mức đáng sợ, đương nhiên chiêu của hắn không có tác dụng gì.

Ngược lại, lúc tay của La Chinh chạm vào gai xương màu đen kia đã bị ăn mòn bởi một sức mạnh vô cùng kinh khủng. Dù tay hắn đã được dung dịch phong thạch bảo vệ, nhưng toàn bộ cánh tay phải của hắn vẫn mất tri giác.

Thừa dịp La Chinh lơ là, Tà Thần vung nhanh hai tay lên, gai xương chém về phía đầu La Chinh. Tia sáng đen xoay tròn với tốc độ chóng mặt, gần như tạo thành một đóa hoa đen sì.

La Chinh thoắt ẩn thoắt hiện trong “bông hoa” này, cuối cùng cũng bị Tà Thần đẩy vào tuyệt cảnh, không có không gian để tránh né nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận