Bách Luyện Thành Thần

Chương 2713: Ma Nhãn

Tháp luyện kiếm tổng cộng chia làm ba tầng, bình thường tầng thứ ba chỉ có minh chủ mới được phép tiến vàoLần đầu tiên khi La Chinh tiến vào tháp luyện kiếm, hắn tu luyện ở tầng thứ nhất, trường kiếm bình thường trong tháp chứa khoảng một thần quân lực. Lên đến tầng hai, trường kiếm chứa bốn thần quân lực, mà tầng ba thì trường kiếm chứa mười thần quân lực.

Ở tầng thứ nhất, La Chinh từng bị trường kiếm chém trúng, khi đó trên cánh tay hắn lưu lại một vết máu rất rõ. Bây giờ hắn muốn kiểm tra xem “làn da” do phong thạch hóa thành cứng rắn đến mức nào.

“Vèo!”

Trường kiếm bay vụt tới như một tia sáng.

“Vụt!”

Một điểm sáng màu vàng bắn ra, trường kiếm chứa mười thần quân lực đã bị lớp da màu đen trên người La Chinh hất ngược trở lại.

“Không tệ…”

Trên gương mặt đen sì của La Chinh hiện lên nét cười thật tươi.

Do trời xui đất khiến mà hắn thu nạp khối phong thạch này, ai ngờ lại mang đến hiệu quả như thế.

Thế là La Chinh dứt khoát sải chân đi thẳng theo con đường trước mắt mình để ra ngoài.

Hàng loạt thanh kiếm không ngừng tróc ra từ từng bụi kiếm trên tường, chúng rì rào rơi xuống không khác gì cơn mưa.

“Vụt! Vụt! Vụt! Vụt…”

Mấy thanh trường kiếm lao vọt tới tạo thành vài điểm sáng vàng bên ngoài cơ thể La Chinh, song hắn vẫn cứ vững bước trong cơn mưa kiếm này, không hề gặp chút trở ngại nào.

Nếu Ôn Tứ canh giữ tháp luyện kiếm mà thấy cảnh này thì không biết sẽ có cảm tưởng như nào nữa…

Khi La Chinh càng lúc càng đến gần cửa mật thất tu luyện, những thanh kiếm to lớn cũng rời khỏi bụi kiếm mà chém thẳng về hướng La Chinh.

Thần quân lực chứa trong những thanh cự kiếm này cao hơn nhiều, trước đây lúc La Chinh xông pha trong tầng ba của tháp luyện kiếm cũng không dám đối đầu trực diện với chúng.

La Chinh thoáng do dự, nhưng chẳng mấy chốc trên mặt đã toát lên vẻ dứt khoát. Hắn muốn kiểm tra độ cứng thật sự của đốm đen trên cơ thể mình nên vẫn cứ nghênh đón mấy thanh cự kiếm ấy trong tình trạng tay không tấc sắt.

“Choang!”

“Choang!”

“Choang!”

Cự kiếm mang theo mười thần quân lực đập lên vai La Chinh, song tầng ngoài của đốm đen vẫn không hề thay đổi chút nào, thậm chí còn chẳng có lấy một dấu vết.

Tuy nhiên, khi mấy thanh cự kiếm cứng rắn này nện xuống, thần quân lực xuyên vào bên trong cơ thể La Chinh khiến nội tạng của hắn đảo lộn mất một lúc.

Đốm đen đúng là không thể phá vỡ, nhưng La Chinh chỉ có thể hòa tan và phủ nó ở bên ngoài.

Sau vài lần đón đỡ nhát chém của mấy thanh cự kiếm, La Chinh cũng không chịu nổi được nữa, thân hình thoăn thoắt di chuyển. Có điều, hắn không phóng tới cổng mà ngược lại liên tục rút lui về sau, ba chân bốn cẳng phóng về chỗ đệm ngọc.

Một lần vào tháp luyện kiếm sẽ được cho thời hạn một tháng, hắn không định rời đi nhanh thế.

Sau khi thu đốm đen vào trong cơ thể, La Chinh lại ngồi ngay ngắn lại.

Không bao lâu nữa hắn sẽ phải lên núi.

Vừa nghĩ đến chuyện này, bóng dáng của Mạc Nhất Kiếm liền hiện ra trong đầu.

Tuy người này không có ý giết La Chinh, nhưng chẳng qua chỉ vì hắn ta sợ quy định của Thiên Cung mà thôi. Nếu lên núi thì sớm muộn gì La Chinh cũng sẽ phải đối mặt với tên đó, hắn đương nhiên muốn rửa sạch mối nhục bị gãy kiếm lần trước. Vì vậy, hắn phải tranh thủ quãng thời gian còn ở Long thành để nắm giữ những gì mình nên nắm giữ.

Sau khi tĩnh tâm lại, La Chinh bắt đầu lẩm nhẩm chân ý Nhất Niệm Thiện Ác…

Bây giờ trong cơ thể hắn chỉ có duy nhất một Ma Nhãn mà hắn dung hợp trong Thiên Quỳ thần miếu bằng chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên.

Lần đầu tiên dung hợp tín vật Bỉ Ngạn, La Chinh cũng không nghiên cứu quá kỹ, với lại trong Long thành lại chẳng có ai chỉ dẫn hắn nên hắn cứ tưởng rằng sau khi dung hợp, tín vật Bỉ Ngạn đã là của mình.

Sau này hắn mới biết, dung hợp kiểu ấy chưa phải là hoàn hảo. Cách mà La Chinh dùng để sử dụng Ma Nhãn chỉ là cách đơn giản nhất mà thôi. Chỉ khi kết hợp với chân ý phù hợp nhất mới có thể hoàn toàn thêm nó vào người được, hơn nữa còn thêm vào thế giới trong cơ thể.

Đồng thời, tín vật Bỉ Ngạn được dung hợp cũng giống như Bỉ Ngạn Đạo Bảo, có yêu cầu nhất định đối với thế giới trong cơ thể, mà yêu cầu này chính là “Phạn Vực”.

Trước khi bước vào Bỉ Ngạn, đa số chân thần không thể nào ngưng kết ra “Phạn Vực”. Cũng có một vài người hóa ra “Thập Phạn vực”, còn “Bách Phạn vực” thì cực ít, mà người có thể ngưng kết ra “Thiên Phạn vực” ngay khi còn ở Chân Thần cảnh như La Chinh thì hiếm như lông phượng vảy rồng.

Trong cả tộc Cửu Lê, người có được Thiên Phạn Vực cũng chỉ có Xi Vưu và chín huynh đệ của ông.

Nếu so sánh theo thước đo của Bỉ Ngạn Đạo Bảo thì Thập Phạn vực tương ứng với Bỉ Ngạn Đạo Bảo tam lưu, Bách Phạn vực là nhị lưu, mà Thiên Phạn vực là nhất lưu.

Lần này La Chinh muốn hoàn thiện chân ý Nhất Niệm Thiện Ác là để dung hợp hoàn toàn Ma Nhãn.

Mặc dù độ phù hợp giữa La Chinh với chân ý Nhất Niệm Thiện Ác không bì được với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, nhưng cũng không phải là thấp.

Bên ngoài Long thành trôi qua ba ngày, La Chinh rời khỏi mật thất tu luyện rồi lại quay lại.

Cứ ba ngày nối tiếp ba ngày như thế, La Chinh đã ở trong mật thất tu luyện được ba tháng. Khi hắn đọc lên chữ cuối cùng trong “chân ý Nhất Niệm Thiện Ác”, hắn liền bắt đầu thử điều động khí tức chân ý.

Chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên là loại chân ý có độ phù hợp rộng rãi nhất, nó có thể phối hợp với nhiều loại tín vật Bỉ Ngạn nhất và cũng phổ biến nhất, nhưng có nhiều khi nó chỉ có thể khiến tín vật Bỉ Ngạn không bài xích mà thôi.

Vì vậy, La Chinh có thể dung hợp và điều động lực Bỉ Ngạn từ Ma Nhãn, nhưng không thể nào đào sâu tìm hiểu nó rõ hơn, đặc biệt là hắn không thể nào hoàn toàn thêm Ma Nhãn vào người mình được…

La Chinh điều động chân ý Nhất Niệm Thiện Ác, Ma Nhãn trong cơ thể bỗng lóe lên tia sáng đỏ.

Con ngươi màu đỏ ấy lấp lóe một hồi, sau đó bỗng nhiên có hàng loạt thông tin ùa ra ngoài. Những thông tin này tựa như nước biển tuôn vào trong ký ức của La Chinh.

Chữ viết mới…

Phương thức tư duy mới…

Đồ ăn…

Sinh sôi nảy nở…

Hùng mạnh…

Qua những tin tức này, La Chinh thấy được toàn bộ mọi thứ của tộc Tâm Cụ Nhãn Ma.

Trong thế giới tối tăm mù mịt ấy, Tâm Cụ Nhãn Ma hiện ra đủ loại hình thái.

Trong quá trình đọc tin, La Chinh cũng thoáng có cảm giác kinh ngạc và khâm phục.

Vô luận là Nhân tộc hay là những dị tộc khác, những kẻ thuộc cùng một tộc có ngoại hình phần lớn không khác nhau mấy, dù có khác thì cũng không quá nhiều.

Vậy mà tộc Tâm Cụ Nhãn Ma thì lại khác hẳn. Mỗi một cá thể trong chúng đều khác biệt rất lớn, có con mang hình dạng như con rắn dài, có con giống như trâu, còn có con mọc ra hai cánh, giương cánh bay lượn giữa không trung.

Điểm giống nhau duy nhất giữa chúng là dù mấy cá thể Tâm Cụ Nhãn Ma này mang hình thái nào thì đều chỉ có một con mắt.

“Không đúng…”

Khi tìm hiểu sâu hơn, La Chinh lại nhanh chóng gạt bỏ suy đoán của mình.

Tâm Cụ Nhãn Ma không phải có hình thái khác nhau, mà hình như chúng là một chủng tộc ký sinh. Những thân thể mang hình thái khác nhau ấy không phải chính bọn chúng, mà con mắt… mới là bản thể của chúng, mới là chân thân của chúng!

Trong thế giới mờ tối ấy, Tâm Cụ Nhãn Ma là một chủng tộc cực kỳ hùng mạnh, mà chủng tộc ấy cũng đi theo Đạo Chung Yên!

“Con mắt lớn nhất kia khảm nạm trong một ngọn núi lớn… Đó là thủ lĩnh của chúng, thủ lĩnh tên là… Ô Địch…”

Sau khi biết được tin tức này, La Chinh lại nhớ đến trước đây 9527 đánh giá tộc Tâm Cụ Nhãn Ma không quá cao, kẻ duy nhất trong số đó đáng để nó coi trọng chắc chỉ có Tâm Cụ Nhãn Ma tên “Ô Địch” này, mà con Nhãn Ma ấy mới được xem là sinh linh vượt cấp thực thụ.

Nhưng Ô Địch tiến vào thế giới Bỉ Ngạn bằng cách nào? Vì sao lại xây dựng thần miếu của Tâm Cụ Nhãn Ma trong Bỉ Ngạn?

La Chinh đã xem hết tin tức nhưng không nhận được đáp án cho những câu hỏi này…

Sau khi tìm hiểu sơ qua một lượt, La Chinh liền điều khiển cho Ma Nhãn đi từ trên xuống dưới, dịch chuyển về phía đan điền của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận