Bách Luyện Thành Thần

Chương 2649: Tháp luyện kiếm

Bắt đầu từ đoạn thứ tư, áp lực trong biển Chân Ý vẫn không ngừng tăng cao. Hơi lạnh rét buốt tỏa ra từ nước biển xông thẳng vào dương hồn, đôi khi thậm chí khiến người ta có cảm giác như linh hồn bị đông cứngLa Chinh và Lăng Sương vẫn duy trì tốc độ như cũ.

Dù sao, chỉ cần bọn họ muốn thì trong tình huống hồn đan đủ đầy, xông qua một đoạn trong vòng một ngày cũng không thành vấn đề. Trong mắt bọn họ, tốc độ như vậy là đương nhiên, nhưng trong mắt người ngoài thì cực kỳ kinh khủng.

Lần này vượt qua đoạn thứ tư, họ vẫn gặp phải một chút rắc rối. Sóng biển Chân Ý ở gần đoạn thứ tư bỗng dữ dội vô cùng, thuyền chân ý của La Chinh suýt thì bị lật ngược, nhưng hắn vẫn cắn răng tiến lên.

Ngày hôm sau, mặt trời nhô lên. La Chinh mở mắt, khí tức hắn phát ra lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

La Chinh chỉ mới vào Long thành hai ngày mà đã liên tục vượt qua đoạn thứ ba và đoạn thứ tư. Thấy hắn tiến bộ nhanh như vậy, Ân Nguyệt Hoàn cũng không biết nói gì.

Đám Nguyệt Bạch Thành thấy tốc độ tiến bộ của La Chinh cũng bội phục ra mặt, phải biết rằng hiện giờ bọn họ vẫn còn đang loanh quanh tại đoạn thứ nhất.

“Với tốc độ của ngươi, sợ rằng không bao lâu nữa là có thể vượt qua ta…” Ân Nguyệt Hoàn thở dài một tiếng.

La Chinh khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay chắc vẫn phải làm phiền Ân kỳ chủ để ý những người dưới cờ ta rồi, ta muốn tới Long thành một chuyến”

“Không cần ta đi cùng ư?” Đôi mắt xinh đẹp của Ân Nguyệt Hoàn lóe lên tia sáng yếu ớt.

“Không cần, ta đã biết sơ về quy củ Long thành rồi, chỉ cần không vào tháp Sinh Tử là được. Nếu nhiều ngày sau ta vẫn không trở lại, đành phiền Ân kỳ chủ săn sóc người dưới cờ của ta vậy” La Chinh nói.

Bên ngoài Long thành không có mật thất tu luyện, ngay đến một nơi nhìn giống động phủ cũng không có. Nếu chỉ tập trung tu luyện Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý thì không có vấn đề gì, Thiên Cung an bài như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao giai đoạn đầu tiên của đa số người gia nhập Long thành chính là lĩnh ngộ chân ý của đạo và vượt qua Bỉ Ngạn.

Nhưng quyển “Dung Thần Kiếm Điển” và quyển “Cửu Thiểm Phân Quang Kiếm Điển” trong tay La Chinh đều cần bỏ công bỏ sức ra để rèn luyện, đương nhiên hắn cần một nơi tu luyện thích hợp.

Tất nhiên Ân Nguyệt Hoàn đồng ý, chỉ căn dặn La Chinh chú ý một chút. Sắp xếp xong đâu đấy, La Chinh liền đi thẳng tới Long thành.

Phía Tây Long thành có một tòa tháp giống như hồ lô, mặt ngoài được tô thành màu đỏ thẫm, sừng sững giữa Long thành trắng xóa như tuyết, vô cùng bắt mắt.

Hôm qua lúc cùng Ân Nguyệt Hoàn đi qua nơi này, La Chinh đã mở miệng hỏi qua. Đây chính là tháp luyện kiếm của Long thành, cũng là chỗ tu luyện duy nhất ở nơi đây.

La Chinh bèn âm thầm ghi nhớ, nhưng lúc đó Ân Nguyệt Hoàn đã nói với hắn rằng tốt nhất là tới Bỉ Ngạn rồi hẵng tới đây, nguyên nhân trong đó thì nàng ta vẫn chưa giải thích.

Lúc La Chinh đẩy cửa đi vào liền thấy một lão già đeo mặt nạ đang đứng dựa một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão già đeo mặt nạ vẫn chưa mở mắt, ngay khi La Chinh đẩy cửa, ông ta đã đưa tay chỉ ra ngoài và nói: “Ngay cả Bỉ Ngạn còn chưa tới, đi ra ngoài!”

Trong giọng nói ấy ẩn chứa uy thế mạnh mẽ khiến La Chinh bất giác khựng lại, chân mày khẽ nhíu.

Lão già này tu luyện chân ý Thánh Ngôn Thuật Diệt, đúng là hiếm thấy ở Long thành. La Chinh thầm nghĩ, đồng thời mở miệng hỏi: “Tháp luyện kiếm của Long thành luôn mở cửa cho mọi người, chưa từng nghe nói cần có tu vi Bỉ Ngạn cảnh mới được vào”

Lão già đeo mặt nạ không ngờ La Chinh còn có thể phản bác lại bèn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn hắn một cái rồi cười nói: “Nếu ngươi bỏ ra Thần Tinh thì có thể đi vào, điều kiện tiên quyết là ngươi không sợ chết. Ta chỉ suy nghĩ cho ngươi mà thôi”

“Tháp luyện kiếm rất nguy hiểm ư?” La Chinh hỏi ngược lại.

“Đối với ngươi thì đúng là như vậy” Lão già đeo mặt nạ liếc mắt nhìn La Chinh, hơi buồn bực nói: “Mời trở về cho, đợi khi ngươi bước vào Bỉ Ngạn rồi hẵng tới”

Nếu đã tới đây, La Chinh sẽ không định trở lại. Hắn trở tay một cái, trong tay đã xuất hiện một đống Thần Tinh. Sau đó hắn cao giọng nói: “Nếu tháp luyện kiếm đã mở cửa đón mời thì không có lý nào lại chặn người ngoài cửa”

Thấy đống Thần Tinh kia, lão già đeo mặt nạ kinh ngạc nhìn La Chinh. Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Luôn có vài tên nhóc không sợ chết tự rước lấy nhục… Ngươi đi theo ta!”

Ông ta dẫn La Chinh đi vào trong tháp.

Bên trong tháp luyện kiếm vô cùng trống trải, các phòng bên trong được bố trí theo hình xoắn ốc hướng lên trên, trước cửa mỗi phòng có một giá kiếm, trên giá kiếm là một đĩa ngọc nho nhỏ.

“Đặt Thần Tinh vào đĩa ngọc là được, một trăm Thần Tinh chỉ có thể mở ra một ngày, nhưng tốc độ thời gian trong phòng là một trên mười. Khi nào hết giờ, căn phòng sẽ đá ngươi ra ngoài, nếu ngươi thật sự nhịn không được thì cứ chờ cho hết giờ, căn phòng sẽ chủ động đá ngươi ra ngoài, như vậy có thể giữ được một cái mạng” Lão già đeo mặt nạ nói xong, cười ha ha rồi chắp tay rời đi. Ông ta thấy tám chín phần mười là La Chinh sẽ bị đá ra.

Về phần có thể gặp phải chuyện gì trong tháp luyện kiếm thì ông ta lại không nhắc tới một chữ.

La Chinh đứng ở cửa quan sát một hồi, sau đó lấy ra ba trăm viên Thần Tinh, đặt hết vào đĩa ngọc.

Hắn từng nhìn thấy đĩa ngọc tương tự trong phi thuyền Lăng Tiêu. Sau khi thu nhận Thần Tinh, đĩa ngọc khẽ chuyển động, cửa phòng từ từ mở ra.

La Chinh tiến vào bên trong, nhìn quanh một lượt, trong lòng cũng cảm thấy quái lạ.

Bốn vách tường trống trơn, ngoại trừ một tấm đệm ngọc thì không có gì khác cả. Đây chẳng khác gì một mật thất tu luyện bình thường, nơi như vậy mà một ngày tốn đến một trâm Thần Tinh?

Thiên Cung đúng là lòng dạ hiểm đọc…

La Chinh thầm nghĩ trong lòng, sau đó khoanh chân ngồi trên đệm ngọc.

Ngay khi hắn ngồi lên, đệm ngọc lập tức chuyển động, mật thất tu luyện vốn đang trống rỗng đột nhiên thay hình đổi dạng!

Hắn đang ở trong một hang động to lớn, mà trong hang động này hiện đầy trường kiếm màu đỏ. Những thanh trường kiếm này giống như cỏ dại mọc thành từng bụi, mũi kiếm nhằm thẳng vào hắn ở giữa trung tâm, mà trước mặt hắn lại có một con đường để chạy đi.

“Những thanh kiếm này…” La Chinh nhướng mày, lòng cảnh giác bắt đầu nổi lên.

Những thanh kiếm này mọc thành từng bụi trên vách động khiến La Chinh có cảm giác như có vô số người đang cầm kiếm nhằm về phía hắn, có thể đâm tới bất cứ lúc nào.

Hắn khẽ xoay người trên đệm ngọc, một tay sờ ra ngoài đệm ngọc.

“Vù!”

Một thanh trường kiếm trên nóc hang động chợt lao nhanh về phía hắn!

“Xoẹt…”

Tốc độ trường kiếm cực kỳ nhanh, cắt ngang qua cánh tay hắn, để lại một vết máu mờ.

“Kiếm này thật mạnh!”

Có thể cắt lên thân thể La Chinh chứng tỏ kiếm này có ít nhất một thần quân lực, bằng với một đòn tấn công toàn lực của Bỉ Ngạn cảnh. Nếu đổi thành người khác thì sợ rằng cả cánh tay đã bị chém đứt rồi.

Những thanh trường kiếm này đủ để uy hiếp tới tính mạng của hắn!

Bây giờ La Chinh mới hiểu được lời của lão già đeo mặt nạ. Ông ta nói quả thực không sai, tháp luyện kiếm không thích hợp cho người dưới Bỉ Ngạn tiến vào. Nếu không thể ứng phó những thanh trường kiếm này thì chỉ có thể ngồi yên trong phạm vi đệm ngọc, chờ tới khi bị đá ra ngoài.

“Thời gian ba ngươi ngày… Phải đi ra ngoài bằng thực lực của chính mình…”

La Chinh gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, ngồi ngay ngắn trên đệm ngọc và lấy Dung Thần Kiếm Điển ra.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận