Bách Luyện Thành Thần

Chương 2288: Kêu gọi

“Đại ca, hiện giờ Thần vực gần như chạm đáy rồi, dù so sánh với cả hỗn độn thì vẫn thuộc phạm vi cực kỳ hoang vắng” Phổ Triết cười khà khà: “Sử dụng Hiên Viên Câu Ngọc chẳng có ý nghĩa gì cả!”Bàng Miểu không để ý tới Phổ Triết mà chỉ ung dung nói với Hốt Diễm: “Đừng từ bỏ bất cứ cơ hội nào, cứ làm theo lời ta nói đi”

Hốt Diễm là kẻ yếu nhất trong năm Hiên Viên Vệ có mặt tại đây, những người khác ít nhiều đều có ý xa lánh ông, riêng đại ca như Bàng Miểu vẫn chăm sóc ông rất nhiều.

Nếu Bàng Miểu đã lên tiếng thì Hốt Diễm chỉ gật đầu: “Ta sẽ làm như lời dặn của đại ca…”

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Lúc Hốt Diễm đến Bắc Thần Kiến Mộc, biển Thời Gian đã có biến động.

Trong mười năm qua, phần lớn chân thần trong liên minh các gia tộc quyền thế đều ở lại trong vực sâu Ma Vực nên đã có thêm hiểu biết về vực sâu này. Đồng thời, số lượng các chân thần bị chết đi cũng nhiều nhất trong khoảng thời gian này…

Cho dù các gia tộc quyền thế đầy rẫy thiên tài và tinh anh, nhưng hễ lơ là một tí là sẽ bị mãnh thú trong vực sâu Ma Vực xé xác ngay.

Không ít chân thần tầng chót có ý phê bình chuyện này.

Người của liên minh các gia tộc quyền thế vốn có thể đến linh sơn Bất Chu và rừng Lang Tuyền. Hai cấm địa lớn này quả là nguy hiểm đến đáng sợ, nhưng nếu ở khu vực quen thuộc bên ngoài thì sẽ vừa đảm bảo an toàn vừa thu được Thần Vũ tệ nhiều như nước.

Hơn mười năm trước, Vũ Thái Bạch bỗng nhiên ra mặt cấm người của liên minh các gia tộc quyền thế đến linh sơn Bất Chu.

Mấy năm trước, rừng Lang Tuyền cũng đóng lại.

Hơn nữa, chuyện rừng Lang Tuyền đóng cửa đúng là khó hiểu, thậm chí bọn họ còn không biết ai đang nắm giữ cấm địa ấy!

Cuối cùng mọi người chỉ có thể đến vực sâu Ma Vực với mức độ nguy hiểm tăng gấp bội…

Có lẽ chuyện này sẽ có nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận hơn và không vào tầng thứ hai của vực sâu Ma Vực thì sẽ lấy được thu hoạch không nhỏ, dẫu sao đó cũng là cấm địa lớn nhất mà.

Bây giờ nghe nói, đến vực sâu Ma Vực cũng đóng rồi!

“Tất cả lối đi truyền tống đến vực sâu Ma Vực đều bị đóng ư?”

“Sao ngay cả vực sâu Ma Vực cũng đóng vậy? Đừng nói là có người nắm giữ nó rồi nhé?”

“Trời ạ, vực sâu Ma Vực không thể nào bị kiểm soát được, đám ác ma tầng thấp nhất có thể nuốt chửng cả thánh nhân đấy…”

Các chân thần đang tập hợp đông như kiến ở phía trước truyền tống trận của những đảo nổi quyền thế, mồm năm miệng mười thảo luận.

Ngay cả những hộ vệ canh giữ truyền tống trận cũng cảm thấy hơi vô lý. Chẳng qua đây là mệnh lệnh do các thánh nhân đích thân đưa ra, những người phía dưới chỉ còn cách làm theo mà thôi.

Tất cả các thánh nhân trong liên minh các gia tộc quyền thế đều tập hợp trong Thần Loan điện.

Ngoài thánh nhân, nơi này còn có hàng loạt chân thần đại viên mãn.

Sau khi trông thấy những cường giả ngoài Thần vực từ trong vũ trụi Đại Cực, Đông Phương Thuần Quân đã cảm nhận được mối nguy cơ trước nay chưa từng có!

Ông ta có thể leo lên địa vị như hiện nay là nhờ vào thiên phú, nỗ lực của mình và sự nâng đỡ của lão Hốt. Vào lúc này, điều duy nhất ông ta có thể làm là nắm giữ vực sâu Ma Vực, tháo bỏ phong ấn Hỗn Nguyên của những Hiên Viên Vệ còn lại rồi lợi dụng bảng đá thống trị để gắng sức liều mạng…

“Chắc hẳn các vị đã biết mục đích ta triệu tập mọi người đến đây” Đông Phương Thuần Quân nói với vẻ thản nhiên: “Ba trong bốn cấm địa lớn đều không thuộc về chúng ta, cấm địa còn lại tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn Vũ Thái Bạch! Ta hy vọng… một trong các đại viên mãn có thể trở thành người điều khiển vực sâu Ma Vực”

Đông Phương Thuần Quân vừa dứt lời thì không ít đại viên mãn mắt sáng rỡ.

Từ cấp bậc chân thần cấp cao trở lên, mỗi lần muốn tăng tiến tu vi thì đều gặp phải trắc trở to lớn như bước qua khe trời vậy.

Việc phong á thánh và phong thánh nhân gần như là cơ hội có thể gặp mà không thể cầu.

Nếu có cơ hội nắm giữ vực sâu Ma Vực thì e rằng sức mạnh sẽ nhảy vọt lên ngang hàng với thánh nhân!

Có đại viên mãn nào chịu bỏ qua cơ hội này chứ?

Lúc nói câu này, ánh mắt của Đông Phương Thuần Quân đặt trên người “Thiên Kiếm” và Đông Phương Thái Thanh.

Nếu không có “Thiên Kiếm” thì sự lựa chọn tốt nhất trong lòng Đông Phương Thuần Quân chính là Đông Phương Thái Thanh. Tuy nhiên, do biểu hiện của Thiên Kiếm trong mấy năm qua quá sức đáng kinh ngạc nên Đông Phương Thuần Quân hơi dao động.

“Song, hẳn là mọi người đều đã từng đến vực sâu Ma Vực, biết rõ sự khó khăn của cấm địa đó. Chúng ta sẽ xuất phát sau nửa tháng, các vị có thể chuẩn bị trong thời gian này” Đông Phương Thuần Quân nói thêm.

Ông ta vừa dứt câu thì một giọng nói hờ hững bỗng nhiên truyền từ ngoài đảo nổi vào.

“Thuần Quân đại thánh có chuyện quan trọng cần bàn bạc mà sao lại không mời Hàm Thanh Đế ta? Ha ha…” Hàm Thanh Đế không dám tự tiện đặt chân lên đảo nổi của Đông Phương gia nên chỉ có thể lơ lửng ở bên ngoài và truyền âm vào.

Các thánh nhân như Mục Hải Cực, Lãnh Diệu,… vừa nghe thấy giọng nói của Hàm Thanh Đế thì lập tức nhíu mày.

Đường Lôn còn khẽ hừ, cười lạnh: “Tên này lại muốn vào góp vui. Chúng ta không mời là tỏ thái độ rồi mà còn đích thân chạy đến đây nữa!”

Mặc dù Đường Lôn nói như vậy nhưng Đông Phương Thuần Quân cũng không có lý do gì gạt một thánh nhân như Hàm Thanh Đế ở ngoài, ông ta bèn nói khách sáo: “Sự việc vội vàng nên quên mất Thanh Đế huynh, mời Thanh Đế huynh vào Thần Loan điện của ta!”

Đông Phương Thuần Quân vừa dứt câu, một luồng dao động không gian lập tức xuất hiện, ngay sau đó Hàm Thanh Đế bước ra từ trong lối đi không gian.

Các chân thần đại viên mãn của Hàm gia như Hàm Thiên Tiếu cũng xuất hiện ở phía sau Hàm Thanh Đế.

“Ồ? Thanh Đế huynh, mới hơn mười năm mà hai cô con gái và cậu con trai của huynh đều vào đại viên mãn rồi à?” Lãnh Diệu ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hai cô gái sau lưng Hàm Thiên Tiếu, vẻ mặt hơi khó tin.

Ngay cả nhóm thánh nhân Đông Phương Thuần Quân cũng hơi kinh ngạc.

Hai cô gái này chính là Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, con trai thì là Hàm Thương Yên.

Ba người đi theo sau Hàm Thiên Tiếu, vẻ mặt cứng đờ và hờ hững, đôi mắt trống rỗng.

Mười năm trước, Hàm Thương Yên, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt lần lượt giành lấy hai hạng nhất và một hạng hai trong cuộc thi đấu của chúng thần. Bọn họ cũng xem như là người có thiên phú hàng đầu trong nhóm con cháu gia tộc.

Chẳng qua, việc tu luyện từ chân thần đến đại viên mãn tuyệt đối không đơn giản.

La Chinh bỏ ra mười năm để bước vào đại viên mãn đã đủ làm các chân thần Đại viên mãn khác ghé mắt… Thế mà giờ Hàm gia lại có tận ba vị đại viên mãn sao?

Từ khi nào mà chuyện bồi dưỡng ra một chân thần đại viên mãn trở nên dễ dàng như vậy?

Hàm Thanh Đế chắp tay đáp: “Hai đứa con gái và cậu con trai của ta không chịu thua kém, người làm cha như ta dĩ nhiên rất vui. Hiện giờ các vị đại thánh muốn chinh phục vực sâu Ma Vực, Hàm Thanh Đế ta đành mặt dày xin cơ hội lần này, không biết Thuần Quân đại thánh có chịu cho hay không?”

Đông Phương Thuần Quân còn chưa nói gì mà Lãnh Diệu đã huênh hoang lắc đầu: “Hàm gia của ngươi? Chưa đủ để bọn ta tin tưởng đâu!”

Trước đây Hàm Thanh Đế định kết thông gia với Lãnh gia nhằm gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế thông qua Lãnh gia. Tuy nhiên, bởi vì sự xuất hiện của La Chinh mà Lãnh Lâm Nhạc của Lãnh gia và Hàm Lưu Tô sinh ra mâu thuẫn rất lớn, chuyện cưới xin cũng xóa bỏ.

Hiện giờ Lãnh Lâm Nhạc vừa mới tu thành chân thần cấp cao mà con gái nhỏ của Hàm gia đã là đại viên mãn, dĩ nhiên là Lãnh Diệu sẽ thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận