Bách Luyện Thành Thần

Chương 2721: Đãi ngộ

Sau khi ra khỏi Bàn Long Cổ Đạo, một cửa núi xuất hiện trước mặt La ChinhTrông thấy cửa núi này, La Chinh cũng hơi kinh ngạc bởi vì nó quá đơn giản. Chỉ có hai cành cây khô trải qua bao nắng mưa sương gió đứng đó, bên trên treo một bảng hiệu phủ đầy vết nứt.

Vì lâu năm không sửa sang mà dấu vết chữ viết trên tấm bảng đã không còn, tấm bảng cứ thế trơ trụi treo ở đó…

Có ai ngờ đường đường là cửa cung của Thái Nhất Thiên Cung mà lại hoang tàn đến thế.

La Chinh đi qua bảng hiệu, tiếp tục tiến về phía trước, thấy đường núi bị chia thành ba ngả đường.

Ba ngả đường này đều được xây bằng đá, ngay ngắn và sạch sẽ, nhưng lại là gạch đá lót trên đường lại khác nhau…

Ngã rẽ bên trái là đá xanh dày rộng, trên đá khắc đầy cảnh sơn thủy, khiến người ta có cảm giác rộng rãi khoáng đạt.

Ngã rẽ bên phải chính là đá đen, không biết chất liệu viên đá là gì nhưng cực kỳ chắc chắn, tỏa ra hơi thở cổ xưa lâu đời.

Ở ngã rẽ chính giữa là đá đỏ nhỏ vụn kết lại, nhẹ nhàng linh động, mơ hồ ẩn chứa vẻ sắc bén.

Chỉ có điều, nhìn những con đường trước mắt, La Chinh lại thoáng chần chừ.

Không phải bọn họ nói lên núi rồi tự nhiên sẽ có người đến đón mình hay sao? Vì sao mình chẳng thấy ai cả?

La Chinh nhìn ba con đường suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng lập tức có câu trả lời.

Bài thử thách lên núi còn chưa kết thúc… Ba con đường này chắc hẳn là một kiểu lựa chọn, hơn nữa còn là lựa chọn không có gợi ý.

Sau một hồi đắn đo suy tư, cuối cùng La Chinh đưa ra lựa chọn của mình, chính là con đường lát đá đỏ.

Hắn tiến vào ngã rẽ này rồi cứ bước mười bước một, chậm rãi mà đi.

Sau khi đi chừng hai mươi dặm trên con đường này, hắn đến một hốc núi, vượt qua hốc núi đó, phía trước lại xuất hiện một tấm bảng.

Trên tấm bảng bất ngờ khắc “Tâm Lưu kiếm phái”.

Thấy tấm biển này, La Chinh nhướng mày.

Dùng bản tâm để lựa chọn quả nhiên không sai…

Sau khi giao thủ với Tư Đồ Tu, La Chinh cũng sinh ra một chút hứng thú với Tâm Lưu kiếm phái. Một vài khí tức trong Tâm Lưu kiếm phái cực kỳ giống thần đạo Đoạn Tình mà La Chinh tu luyện, đây chính là con đường phù hợp với hắn.

Hắn đứng dưới bảng hiệu một lúc, phía sau bảng hiệu có hai cô gái mặc đồ trắng chầm chậm đi tới. Một cô gái trong đó chắp tay nói với La Chinh: “Các hạ chính là La Chinh, La công tử?”

La Chinh khẽ gật đầu: “Đúng vậy”

“Nếu La công tử đã chọn Tâm Lưu kiếm phái thì có thể đi theo chúng ta, có điều bây giờ La công tử vẫn còn cơ hội đổi ý, có thể quay lại lựa chọn hai con đường kia” Cô gái mặc đồ trắng nói.

“Hai con đường còn lại là…”

“Con đường bên trái là Thí kiếm phái, bên phải là Tuyệt Trận kiếm phái” Cô gái áo trắng lại nói.

Ba ngã rẽ kia chỉ để người lên núi chọn lựa tùy theo ý thích, nhưng nếu thật sự là nơi mình không thích cũng có thể trở về.

Có điều cơ hội chỉ có một lần, một khi đã vào rồi thì trừ khi rời khỏi Thiên Cung, nếu không không có cách nào vào những kiếm phái khác.

“Ba kiếm phái có gì khác nhau?” La Chinh hỏi.

Cô gái áo trắng không phải lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nở một nụ cười nhẹ. Nàng nói: “Thí kiếm phái tu luyện chủ yếu là Sát Lục Chi Kiếm, mục đích theo đuổi lớn nhất là thủ đoạn đả thương địch thủ hòng sớm tiêu diệt dị tộc. Tuyệt Trận kiếm phái tập trung vào kiếm trận…”

“Tâm Lưu kiếm phái thì sao?” La Chinh lại hỏi.

“Thích gì làm nấy” Cô gái áo trắng trả lời cực kỳ đơn giản, chỉ có bốn chữ.

Cho dù là kiếm trận hay là con đường giết chóc, La Chinh đều đã từng xem qua, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của cô gái áo trắng, hắn không chút do dự vượt qua tấm bảng hiệu.

Hai cô gái áo trắng ở phía trước dẫn đường, hai bên đường là từng hàng cây thẳng tắp rợp bóng. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, từ đầu đến cuối không có một bóng người.

“Hình như người của Tâm Lưu kiếm phái không nhiều lắm?” La Chinh hỏi trên đường đi.

“Cũng không ít, có điều tất cả mọi người đều đang dốc lòng tu luyện, đương nhiên công tử sẽ không thấy ai” Cô gái áo trắng trả lời.

La Chinh gật đầu, lẳng lặng theo sau hai nàng.

Con đường rợp bóng cây này dài chừng mười dặm, sau khi vượt qua đường lớn thì phía trước xuất hiện từng căn lầu viện có hình chữ tỉnh (井). Các lầu viện nối liền với nhau tạo thành một tòa thành nhỏ tinh xảo.

Xem ra Tâm Lưu kiếm phái đúng là có không ít người.

Khoảng cách giữa các lầu viện này ước chừng chỉ đủ cho một người lọt qua, hai cô gái dẫn La Chinh băng qua ngõ hẻm chật hẹp, dọc theo đường đi hắn cũng nhìn thấy mấy cô gái mặc đồ trắng khác. Dung mạo của bọn họ đa phần là xinh đẹp, bộ đồ trắng không nhiễm bụi trần.

Nhưng điều khiến La Chinh thấy lạ là ngoài những cô gái này ra thì không thấy ai khác…

“La công tử, đến rồi” Khi đến cửa một lầu viện, một cô gái áo trắng xoay người hơi cúi chào La Chinh và nói.

“Nơi này…” La Chinh hơi kinh ngạc.

“Đó là lầu viện thuộc về La công tử” Cô gái áo trắng nói.

La Chinh đẩy cửa lầu viện ra.

Bên trong có một cái bàn dài, trên bàn có quần áo màu trắng, bội kiếm, lệnh bài được xếp ngay ngắn, thậm chí ngay cả giày mũ cũng đều được chuẩn bị sẵn.

La Chinh liếc nhìn lệnh bài, thấy bên trên khắc tên mình thì cười nói: “Tâm Lưu kiếm phái chuẩn bị chu toàn như vậy, nếu ta không lựa chọn chẳng phải những thứ này sẽ bị vứt bỏ hay sao?”

“Đó là quyền tự do của La công tử” Cô gái áo trắng khẽ cười nói.

La Chinh nhìn lên bàn dài, phát hiện trên đó còn có hai chiếc nhẫn tu di. Hắn nhặt chiếc nhẫn thứ nhất lên kiểm tra, phát hiện trong đó có một triệu Thần Tinh.

La Chinh lại xem thử chiếc nhẫn tu di thứ hai, bên trong chứa mười tấm thẻ hình vuông sáng chói. Hắn lấy một tấm ra, hỏi: “Đây là…”

“Lệnh bài đi vào tháp Tâm Lưu, ở trong tháp Tâm Lưu một canh giờ cần tiêu hao một tấm lệnh bài. Vật này cực kỳ hiếm trong kiếm phái, công tử cần giữ kỹ” Cô gái áo trắng nói.

Trường kiếm trên bàn có phẩm cấp không thấp, là một món Huyền Tôn Đạo Bảo nhị lưu. Bên trong chiếc nhẫn còn chứa một triệu Thần Tinh nhưng dường như hai cô gái áo trắng lại xem nhẹ nó, thậm chí còn không chủ động giới thiệu. Bọn họ chỉ nhấn mạnh vào lệnh bài đi vào tháp kia, xem ra thứ này đúng là rất quan trọng.

“Tâm Lưu kiếm phái cũng thật hào phóng, người vào kiếm phái đều có đãi ngộ như vậy sao?” La Chinh hỏi.

Cô gái áo trắng khẽ cười: “Người có thể lên núi coi như là người của Thiên Cung ta, đãi ngộ này chẳng qua chỉ là chút lễ mọn…”

La Chinh nhìn lầu viện tinh xảo được cấp cho mình, trong lòng cũng cảm khái.

Hóa ra độ chênh lệch giữa người dưới núi và người trên núi lại lớn đến vậy.

Phải biết rằng, ngay cả kỳ chủ hay minh chủ ở Long thành, đừng nói là lầu viện như thế này mà thậm chí đến động phủ cũng chẳng có, chỉ có đúng một lá cờ trơ trụi. Mọi người tu luyện đều màn trời chiếu đất, giản dị hết sức.

“La công tử một đường leo núi vất vả, ta có thể hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo” Cô gái áo trắng vừa nói vừa đi về một góc lầu viện.

Một cô gái khác thì tự ý thu dọn quần áo giày mũ trên bàn…

La Chinh thoáng sửng sốt, nhìn hai cô gái áo trắng và ngạc nhiên nói: “Những chuyện này không cần các ngươi làm mà?”

Cô gái áo trắng kia lại làm ra vẻ đương nhiên, nói: “Công tử đã vào lầu viện này thì chúng ta chính là nha hoàn hầu hạ công tử, đương nhiên là do chúng ta làm”
Bạn cần đăng nhập để bình luận