Bách Luyện Thành Thần

Chương 3847: Tụ hợp

Sau khi thân hình của La Chinh biến mất trên bức tranh bất hủ, Hồ Nữ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Khóe mắt nàng ta để ý phần hư không phía trên, nơi đó có một điểm sáng màu trắng rất mờ thoắt ẩn thoắt hiệnĐiểm sáng màu trắng trượt thẳng xuống, chui thẳng vào cửa ra vào của bức tranh bất hủ. Hồ Nữ thấy vậy mới thở phào một hơi rồi sau đó quay người lại, nhìn gương mặt đã bị La Chinh đập nát kia.

Dưới những đòn đánh của La Chinh, gương mặt của Chấp Bút Giả đã bị đập đến nát bét.

“Chấp Bút Giả đại nhân, Chấp Bút Giả đại nhân…” Hồ Nữ gọi.

Những mảnh vỡ vương vãi trên bức tranh bất hủ như những con bò sát, chầm chậm bò đến chỗ gương mặt đang hướng xuống đất của Chấp Bút Giả.

Gương mặt Chấp Bút Giả chầm chậm nhấc lên.

Giờ phút này, nét mặt của nó không còn là vẻ mặt khóc hay cười gì nữa mà chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.

“Ngươi không sao chứ, Chấp Bút Giả đại nhân” Hồ Nữ quan tâm hỏi thăm.

“Ta và bức tranh bất hủ là cộng sinh, chỉ cần toàn bộ lối đi không bị hủy thì ta cũng sẽ không chết, sao có thể bị gì được?” Chấp Bút Giả đáp. Sau khi khôi phục lại như cũ, nó cũng không giận lây sang Hồ Nữ.

“Không biết liệu vở diễn vừa rồi có lừa được Hàng Cách Giả không…” Hồ Nữ hơi lo lắng nói.

“Chắc không có vấn đề gì đâu” Chấp Bút Giả thở một tiếng thật khẽ.

Khi so sánh giữa sinh linh của thế giới ngăn thứ ba và ngăn thứ tư, Chấp Bút Giả đã hiểu rõ hơn về sự đơn điệu của thế giới Bích. Trong thế giới đó không có chiều cao, toàn bộ đều được phân chia bằng độ dài hoặc ngắn. Dù sau một thời gian dài thật dài, thế giới ngăn thứ hai có thể sinh ra sinh mệnh nhưng tất nhiên, những sinh mệnh ấy là tồn tại ở cấp thấp nhất và ngu ngốc nhất.

Thật ra, thế giới ngăn thứ ba đã là giới hạn thấp nhất của sự đa dạng hóa sinh mệnh rồi, qua tên gọi là có thể thấy được phần nào… Hạ Cực Giới, tên này có nghĩa đây là tầng dưới cùng, là thế giới ở mức giới hạn nhất rồi. Nếu còn hạ thấp xuống nữa thì sinh mệnh sẽ mất đi không gian và ý nghĩa tồn tại.

Thật ra trong lòng Chấp Bút Giả rất chán ghét ngăn thế giới thứ hai, nhưng nó không thể nào làm trái lời Hàng Cách Giả ngay trước mặt được, thế nên nó chỉ đành phối hợp với Hồ Nữ diễn một vở kịch.

“Hàng Cách Giả e sợ La Chinh như vậy cơ mà, có lẽ khả năng thành công của hắn rất lớn” Hồ Nữ nói.

Mặc dù La Chinh không cho nàng ta một đáp án khẳng định nhưng nàng ta vẫn rất mong chờ vào hắn.



La Chinh vừa rời khỏi bức tranh bất hủ là hàng loạt điểm sáng màu trắng đã ồ ạt ập về phía hắn.

Lúc này đây, hắn đã bị lạc trong những điểm sáng này…

Cảm giác của hắn đối với khoảng cách và thời gian đã hoàn toàn biến mất!

Đương nhiên La Chinh đã dự đoán được tình huống này trước rồi, hắn ngay lập tức bắt liên lạc với thế giới trong cơ thể mình.

“Văn minh Thiên Chấp, chuẩn bị xong chưa?” La Chinh hỏi.

Chỉ cần có đủ thời gian thì với năng lực mượn từ Khởi Nguyên Thần Huyết, trung tâm Thiên Chấp nhất định sẽ được khôi phục lại một cách hoàn hảo, thậm chí còn mạnh hơn cả trung tâm trước kia. Tiếc là thời gian ít quá, hơn nữa việc xây dựng trung tâm Thiên Chấp vô cùng rườm rà phức tạp. Mặc dù văn minh Thiên Chấp nắm vững kỹ thuật nhưng vẫn chỉ mới dựng được một nửa.

Để có thể giúp đỡ La Chinh, văn minh Thiên Chấp cưỡng ép đóng gói trung tâm Thiên Chấp lại. Ngay khi vừa nhận được tin từ La Chinh, trung tâm Thiên Chấp đã nhanh chóng được vận hành.

“Chuẩn bị xong rồi” Văn minh Thiên Chấp hồi đáp.

“Giải mã giúp ta đi!”

“Được!”

Một vòng hào quang màu xanh lục bao phủ lên trên mắt La Chinh. Trung tâm Thiên Chấp bắt đầu phân tích mỗi một điểm sáng, đồng thời tính toán hàm nghĩa chứa trong chúng rồi đưa kết quả tính toán ấy vào trong đồng tử của La Chinh.

Vì khả năng tính toán chỉ đạt được một nửa trước đây nên tốc độ khôi phục cảnh tượng chậm đi rất nhiều.

Khoảng chừng một nén nhang sau, trong mắt La Chinh mới hiện lên một hình ảnh hết sức mơ hồ.

Hắn nhìn thấy bốn sợi xích kéo dài đi bốn hướng, đồng thời cũng thấy được bốn cây cột mông lung ở đằng xa…

Hình ảnh mơ hồ này vừa mới lóe lên, La Chinh đã xác định được đại khái phương hướng của mình.

“Quả nhiên là ở ngay giữa Tứ Trụ! Niệm Nhi nói rằng nó ở cây cột phía Bắc… Ta muốn bò đến đó!”

Nếu chỉ dựa vào hình ảnh mơ hồ ấy, La Chinh không thể nào bò qua sợi xích dài dằng dặc ấy được. Song, trung tâm Thiên Chấp có năng lực học tập rất mạnh, nó không ngừng tìm tòi đồng thời phát hiện ra quy luật bày bố của những điểm sáng này, cuối cùng tốc độ hoàn nguyên hình ảnh và truyền lại cho La Chinh càng lúc càng nhanh hơn, càng rõ ràng hơn.

Chỉ là cần có thời gian…



Sau khi La Chinh tiến vào bức tranh bất hủ bằng lối ra vào trong đường hành lang, Nhân Linh Vương Khổ Thụ lại giáng lâm đến Lê Sơn lần nữa. Ông đứng đối diện với Hoa Thiên Mệnh và truyền tin cho La Niệm: “Phụ thân ngươi đã xuất phát đi đến Chủ Giới rồi, chắc hắn sẽ hướng thẳng đến đỉnh của Vĩnh Hằng thần đình, ngươi hãy tụ hợp với hắn ở đó”

Tin tức này vô cùng then chốt, bởi vì La Chinh hoạt động trong Chủ Giới rất khó khăn và phiền phức, còn La Niệm thì hoạt động rất tự nhiên. Thay vì để La Chinh phải khổ sở đi tìm La Niệm, chi bằng để La Niệm đi thẳng đến cửa ra rồi đứng chờ La Chinh!

Khương Tử Nha nhận được tin này thì lập tức chạy tới báo với La Niệm: “Chúng ta đi đến Vĩnh Hằng thần đình thôi, phụ thân ngươi sẽ đi ra từ đó!”

La Niệm nhắm chặt hai mắt, nằm không nhúc nhích. Cậu đang tranh thủ từng giây từng phút để tích trữ thể lực.

Thân thể này do chính tháp Liệt Duy ban cho, dù sao cũng là thân thể hùng mạnh nhất trong Thâm Không, năng lực khôi phục mạnh phi thường.

Sau khi La Niệm thi triển dịch chuyển không gian trở lại đỉnh Thánh Trụ, cả cơ thể và linh hồn cậu đều bị tiêu hao nghiêm trọng, nhưng sau một lúc nghỉ ngơi thì đã có dấu hiệu thuyên giảm khá nhiều.

La Niệm chỉ hy vọng Hàng Cách Giả tìm đến nơi này trễ chút…

Chủ Giới rộng lớn lắm, chưa chắc nó đã tính được chính xác rằng cậu sẽ đi đến phía trên Thánh Trụ.

Nghe Khương Tử Nha nói, La Niệm từ từ mở mắt hỏi: “Thật à?”

“Hoàn toàn chính xác!” Khương Tử Nha nói.

“Đưa ta đi…”

La Niệm vừa mở miệng nói thì đã trông thấy ở phía xa có một thứ ánh lên bảy sắc cầu vồng đang lao vùn vụt tới, đó chính là Tinh Không Giác Côn.

Mặc dù đây là lần đầu tiên La Niệm nhìn thấy Tinh Không Giác Côn, nhưng trong tình cảnh này thì cậu có thể nhận ra ngay tức khắc rằng con cá màu sắc tuyệt đẹp kia ắt hẳn đang đi tìm họ!

Mặc dù Thánh Trụ dưới chân họ vừa rộng vừa lớn nhưng lại trơn bóng trụi lủi, không có chỗ nào để trốn cả!

Thấy Tinh Không Giác Côn càng ngày càng gần, La Niệm bỗng nhanh trí nhét Thiên Hoàn Trượng vào trong tay Khương Tử Nha: “Bảo nó giấu chúng ta đi, mau lên!”

Chỉ dựa vào Khương Tử Nha mà muốn thi triển ra năng lực ngang ngược nào đó thì có lẽ không đủ, nhưng một pháp môn ẩn nấp nho nhỏ thì không thành vấn đề.

Khương Tử Nha phản ứng nhanh lạ thường, trước đây ông từng nhìn thấy La Niệm sử dụng Thiên Hoàn Trượng rồi nên chỉ vừa nhận lấy, ông đã lập tức giơ Thiên Hoàn Trượng lên: “Giấu bọn ta đi!”

Vừa nói xong, Khương Tử Nha đã cảm thấy năng lượng từ trong thế giới trong cơ thể mình chảy ra ngoài ồ ạt như điên. Chỉ một thuật ẩn núp nho nhỏ thi triển ra thôi mà đã khiến thế giới trong cơ thể của ông mờ mịt tối tăm, tiêu hao hết gần một nửa năng lượng!

Nhưng ngược lại, hiệu quả thu được cực kỳ tốt!

Một tấm lưới ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lên hai người họ, che đậy cả hình thể lẫn khí tức của họ thật kín kẽ.

Vừa làm xong một loạt những việc này, Tinh Không Giác Côn đã bay đến gần.

“Ô… Cục…”

Tinh Không Giác Côn cúi đầu tìm kiếm một lúc nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của hai người, nó bèn hướng về một Thánh Trụ mà chạy đi.

“Khương Tử Nha tiền bối, chúng ta mau đi đến Vĩnh Hằng thần đình đi, lỡ như phụ thân ta bị con cá kia phát hiện thì nguy” La Niệm nói.

Vì hai người họ đang ẩn nấp nên không dám bay đi, chỉ có thể thuận theo sợi xích thời gian mà leo lên. Cũng may họ không bị cản trở gì trong việc đi đứng nên tốc độ đi trên sợi xích cũng không chậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận