Bách Luyện Thành Thần

Chương 3296: Trước cổng

Bỉ Ngạn không phải một nơi bất biến, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lâu chưa trở về, có vài chuyện vốn dễ như trở bàn tay giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đấtHiện tại La Chinh hơi chần chừ, hắn đang nghĩ nên nghe theo Phượng Ca, chờ khi sương máu xuất hiện rồi đi hay là trực tiếp xông qua.

Nếu thật sự có Huyết Vụ Chú như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói thì đúng là không thể tốt hơn được nữa!

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến bối, không biết hiện giờ Huyết Vụ Chú có còn hiệu quả hay không?” La Chinh hoài nghi hỏi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói: “Ngươi thử một lần là biết thôi”

Huyết Vụ Chú cũng giống Phá Huyễn Chú, độ khó không cao, chỉ cần một nén nhang La Chinh đã nắm giữ toàn bộ, sau đó hắn đi tới bên rìa bệ tròn.

Thấy hành động của La Chinh, Phượng Ca và các dương hồn khác đều cảm thấy khó hiểu, còn tưởng La Chinh muốn học theo dương hồn vóc dáng nhỏ bé kia, đi trêu đùa chim cánh vàng.

Bọn họ chợt nghe La Chinh lẩm bẩm niệm tụng gì đó. Ngay khi La Chinh vừa niệm xong, máu sôi trong vực sâu dưới chân núi bỗng sôi trào sùng sục, như có con dị thú hung hãn nào đó chui ra từ trong máu sôi.

Lúc máu sôi trào đến một mức độ nhất định, từng làn sương máu đỏ tươi chợt bay lên không trung!

Phượng Ca và các dương hồn thấy cảnh này, kẻ nào kẻ nấy đều trợn trừng mắt.

“Mới đó mà sương máu đã xuất hiện rồi?”

“Không đúng, hắn có thể gọi sương máu ra?”

“Chưa từng nghe nói tới thủ đoạn này…”

Huyết Vụ Chú cũng không phải thủ đoạn gì phức tạp, nhưng tộc Nguyên Linh mất một khoảng thời gian dài để chôn vùi thủ đoạn này vào dòng chảy lịch sử, đương nhiên còn có một vài người nắm giữ thủ đoạn này, chỉ là không cho người ngoài biết mà thôi.

Các dương hồn nhìn thấy sương máu lan tỏa khắp xung quanh đường núi, ai nấy đều hoan hô nhảy nhót, nhao nhao chạy vào trong đường núi.

Nhưng có vẻ như làn sương máu này lấy La Chinh làm trung tâm, nếu La Chinh không tiến lên thì sương máu cũng sẽ không tiến lên, cho nên các dương hồn cũng chỉ có thể đứng trong đường núi, chờ La Chinh đi trước.

“Chúng ta đi thôi” La Chinh cười nói.

Phượng Ca lập tức nhỏ giọng hỏi: “Là vị lão tiên sinh kia ra tay sao?”

“Đúng!”

La Chinh gật đầu. Từ sau khi dung nạp cuộn sách, hắn đã có được rất nhiều năng lực thần kỳ khó hiểu. Thân là người biết chuyện, Phượng Ca nhìn ra là điều hiển nhiên, La Chinh cũng không có gì để giấu giếm.

Không biết người nào xây dựng nên đường núi này, nối liền từng ngọn núi lại với nhau.

Đám Đại Sí Kim Điêu nhìn thấy bên dưới có người bước lên đường núi, lập tức sải cánh ập xuống, nhưng lúc chúng tới gần sương máu thì lập tức phát ra tiếng kêu đầy chán ghét, vội vàng vỗ cánh bay lên…

Đoàn người La Chinh đi trên đường núi, sương máu cũng đi theo.

Ước chừng sau non nửa canh giờ, sương máu đi theo La Chinh dần dần nhạt đi, La Chinh lại niệm tụng Huyết Vụ Chú, sương máu lại trở nên nồng đậm.

Cứ thế đi qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi màu máu thật lớn. So với nó, những ngọn núi màu máu xung quanh chẳng qua chỉ là những đốm nhỏ.

Trên đỉnh ngọn núi kia là một bệ cao rộng lớn, trên bệ là một tòa thành mơ hồ bay lơ lửng.

“Đó là Hồn thành?” La Chinh đánh giá tòa thành mơ hồ này.

Thay vì nói đây là một tòa thành, chi bằng nói là một ảo ảnh…

Cả tòa thành không phải tồn tại chân thật mà là một ảo ảnh trên đỉnh núi.

“Hẳn là đúng rồi” Ánh mắt Phượng Ca sáng bừng lên. Mặc dù nàng tìm đọc rất nhiều tư liệu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hồn thành.

“Nhưng đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi” La Chinh nhíu mày nói.

“Đó không phải ảo giác” Một dương hồn đi đằng sau chợt lên tiếng.

Những dương hồn này có thể thuận lợi đi tới đây tất cả đều là nhờ vào phúc của La Chinh, bọn họ không có gì để báo đáp La Chinh, tất nhiên đều bằng lòng đóng góp thông tin mà mình biết. Dương hồn kia tiếp tục nói: “Bản thân Hồn thành là do linh hồn tạo thành, nghe nói là hàng nghìn hàng vạn linh hồn bị hút vào Hồn thành mới hình thành quy mô như bây giờ, cho nên tòa thành mà ngươi nhìn thấy cùng một loại với thân thể dương hồn của chúng ta, ha ha…”

“Tòa thành được tạo thành từ dương hồn, lại khổng lồ như vậy…” Trong mắt La Chinh hiện lên vẻ chấn động.

Không lâu sau, La Chinh dẫn theo Phượng Ca xuyên qua đoạn đường núi dài nhỏ này. Lúc đi tới đỉnh núi khổng lồ kia, sương máu vốn đi theo La Chinh cũng tiêu tan.

Cổng lớn Hồn thành có màu nâu xám, vô cùng to lớn.

Hai cây cột hình vuông sừng sững hai bên sườn, La Chinh đi tới bên cạnh cây cột hình vuông đánh giá một lúc, chợt nghe thấy âm thanh “ù ù” từ trong cột truyền đến.

Cây cột hình vuông là do dương hồn tại thành, linh hồn màu nâu xám bên trong không ngừng bay lơ lửng, còn có những gương mặt muôn hình vạn trạng nổi lên bề mặt cây cột hình vuông.

“Những dương hồn này còn sống?” La Chinh hơi kinh ngạc.

“Đương nhiên là còn sống, nhưng bọn họ mãi mãi là một bộ phận của Hồn thành, trọn kiếp không được siêu sinh, ha ha…” Giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn lượn lờ bay tới.

“Xem ra là ta nghĩ về Hồn thành quá đơn giản” La Chinh thì thào nói.

Thử thách trong Hồn thành là thử thách dương hồn, dương hồn đạt tới Điện Hồn Chí Cực mới có tư cách đi vào trong đó. Hồn thành cứ sáu mươi sáu canh giờ sẽ mở ra một lần, đa số dương hồn sau khi tới đây đều rời khỏi Bỉ Ngạn, chờ khi cổng lớn mở ra rồi mới tiến vào.

Các dương hồn trước cửa Hồn thành đều là dương hồn sắp tới Điện Hồn Chí Cực, có người khoanh chân tu luyện trước cổng Hồn thành, có kẻ nghĩ cách thu thập kết tinh linh hồn.

“Phượng Ca, ngươi ở đây chờ ta” La Chinh nói.

Tuy thân thể của La Chinh đã tới đây nhưng dương hồn còn ở tầng trời bên dưới, muốn vào Hồn thành thì phải tiến vào bằng dương hồn. Phượng Ca có ưu thế tự nhiên về điểm này, dù sao thân thể xác thịt của nàng chỉ tương đương với một bộ “áo giáp” trong Bỉ Ngạn, không phải phiền toái như La Chinh. Hiện tại đã đưa Phượng Ca tới đây, hắn cũng nên đưa dương hồn của mình tới.

Phượng Ca gật đầu, sau đó đứng tại chỗ chờ đợi.

Dương hồn của La Chinh từ tầng trời dưới lên đây cũng mất một khoảng thời gian. Không có sự bảo vệ của thân thể, cho dù là dương hồn Điện Hồn Chí Cực cũng tương đối yếu ớt, huống chi còn phải đi qua Nhị Thập Bát Trọng Thiên.

Cũng may tộc Nguyên Linh đều đặt phần lớn sức chú ý lên thân thể, việc kiểm tra dương hồn không quá nghiêm ngặt, hơn nữa bọn họ muốn phân biệt ra dương hồn của La Chinh cũng không hề đơn giản.

Hắn đi qua Nhị Thập Bát Trọng Thiên không lắm nguy hiểm, lại được truyền tống tới Nhị Thập Cửu Trọng Thường Dung Thiên, sử dụng Huyết Vụ Chú, không ngừng tiến lên, tốn hơn nửa ngày, cuối cùng La Chinh cũng xuất hiện ở cổng Hồn thành.

Hai người tiếp tục chờ ở cổng Hồn thành. Ước chừng hơn mười canh giờ trôi qua, các dương hồn khác cũng dần dần hiện ra.

Tộc Ly Uyên, tộc Thương Lang, tộc Mẫn Nguyệt, Nhân tộc…

Có đủ dương hồn của tất cả mọi chủng tộc.

Khoảng sân vốn trong lành yên tĩnh trước Hồn thành cũng trở nên ồn ào náo nhiệt.

“Người vào Hồn thành phải đạt tới Điện Hồn Chí Cực, nếu dương hồn chưa tu thành Điện Hồn Chí Cực mà tiến vào thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, chỗ ta còn có kết tinh linh hồn bán ra với giá rẻ, một viên chỉ cần ba triệu hồn đan, chít chít…” Một con Nhĩ Thử cũng nhân cơ hội này để làm ăn, rao bán kết tinh linh hồn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận