Bách Luyện Thành Thần

Chương 2290: Lên đường hướng nam

Những năm gần đây, có thể nói Đông Phương Nghênh Thanh luôn nghe lời Hoa Thiên MệnhThế nhưng nàng ta không mù.

Từ lúc bước vào đảo nổi và có tiếng tăm, Đông Phương Nghênh Thanh luôn cảm giác phu quân của mình “có chuẩn bị mà đến”.

Nàng ta không rõ lập trường thật sự của Hoa Thiên Mệnh nhưng không có nghĩa là không đoán ra.

“Đông Phương chỉ là họ của ta… Lập trường của ta là chàng” Đông Phương Nghênh Thanh kiên định nói.

Hoa Thiên Mệnh nhìn chằm chằm vào thê tử của mình, trong mắt lóe vẻ đau khổ mơ hồ.

Ý chí của hắn ta luôn kiên định và cũng chưa từng nghi ngờ niềm tin của mình.

Thế nhưng bây giờ Hoa Thiên Mệnh bắt đầu hoài nghi động cơ của mình.

Người đứng trước mặt hắn ta là thê tử đồng cam cộng khổ với mình, thế mà hắn ta lại phải bán mạng vì một thánh nhân chưa từng gặp bao giờ.

Ranh giới đúng sai trong lòng Hoa Thiên Mệnh bắt đầu mờ đi, có lẽ việc ở lại Đông Phương gia và dốc sức vì Đông Phương Thuần Quân là lựa chọn tốt hơn…

Bỗng nhiên Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, ném ý nghĩ không thiết thực ấy ra khỏi đầu của mình.

“Chuyến đi đến vực sâu Ma Vực chỉ cho phép thánh nhân, á thánh và đại viên mãn tham gia” Hoa Thiên Mệnh khẽ nói.

Hiện giờ các cánh cửa truyền tống thông với vực sâu Ma Vực đều đóng lại, không cho phép bất cứ chân thần nào tiến vào.

“Chàng thỉnh cầu đại thánh, ông ấy sẽ phá lệ” Đông Phương Nghênh Thanh nói thêm.

Hoa Thiên Mệnh vẫn lắc đầu: “Vực sâu Ma Vực quá nguy hiểm, ta không thể bảo vệ nàng”

“Nhưng…” Đông Phương Nghênh Thanh còn muốn cố gắng xin.

Hoa Thiên Mệnh bỗng vươn một tay ôm lấy nàng ta vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, ta nhất định sẽ quay về!”

Trong mắt Hoa Thiên Mệnh, thế cuộc còn chưa tiến triển đến bước đó.

Dù sao các đạo tử còn chưa tề tựu, Vũ Thái Bạch cũng không đích thân ra tay.

Hiện giờ hắn ta chỉ cần làm từng bước một, nếu có cơ hội nắm giữ vực sâu Ma Vực thì quá tốt, nói không chừng hắn ta có thể nương vực sâu Ma Vực để khiến mình thoát khỏi cái chết đã được định sẵn!

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Phía rìa ngoài rừng Lang Tuyền, một con mãng xà đen dài nghìn mét nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Mãng xà quấn lên một thân cây lớn, há cái miệng to như chậu máu rồi lao thẳng về phía La Chinh ở dưới đất.

La Chinh đứng tại chỗ, không có ý định ra tay.

Lúc mãng xà ngày càng gần La Chinh, một tiếng sấm bỗng nhiên vang lên từ cách đó không xa.

“Đùng đùng!”

Một con rối cao hai mét vọt đến.

Trên hai tay con rối khảm hai thanh kiếm dài có phẩm chất bất phàm, ánh chớp điện không ngừng đi dọc theo hai cánh tay của nó đến thân kiếm.

“Phập phập!”

Mãng xà đen bị hai thanh kiếm đâm trúng, mùi khét lập tức bốc lên.

Con rối nương theo hai thanh kiếm ấy lộn người, thanh kiếm lập tức cắt một vòng quanh cơ thể mãng xà đen.

“Đùng!”

Thân rắn rộng cỡ mười mét đã bị cắt đứt.

Đầu và thân bị đứt của mãng xà giãy giụa điên cuồng khiến mặt đất xuất hiện những khe rãnh sâu hoắm.

“Rắc, rắc!”

Con rối cắm hai thanh kiếm ra sau lưng, hai cánh tay co rút lại, cơ thể nhanh chóng thấp xuống rồi biến thành một ông lão có gương mặt hung ác.

Con rối này chính là Cực Ác lão nhân.

“Cảm giác thế nào?” La Chinh cười hỏi.

“Khà khà” Tiếng cười của Cực Ác lão nhân ẩn chứa sự đắc ý.

Dĩ nhiên lão đang cảm thấy rất tốt.

Sau khi sử dụng cơ thể con rối một thời gian ngắn, lão càng ngày càng cảm thấy kỳ diệu.

Cực Ác lão nhân chẳng qua chỉ là một nhân vật kiêu hùng trong Trường Không vực, trong khi đó con rối do Ngự Thần Phong rèn thì đến các gia tộc quyền thế cũng không thể xem thường. Thậm chí Cực Ác lão nhân cảm giác khó có thể tận dụng hết tiềm lực của con rối chỉ với năng lực của mình.

“Phía trước là Thương Ma Vực, ông khẳng định sẽ không đến Tà Quỷ vực với ta à?” La Chinh hỏi.

Cực Ác lão nhân ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu.

Trước đây lão vô tình lấy được chuột Thạch Lẫm chưa nở nên còn hơi hứng thú với truyền thuyết về nó, nhưng sau khi được biết lai lịch của nó thì lão đã hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ này.

Cực Ác lão nhân tuyệt đối không có tư cách tranh giành thứ ấy, cho dù La Chinh tốt bụng chia một ít lời cho nhưng chỉ e lão không có phúc hưởng.

“Ta không đến Tà Quỷ vực. Không phải tên quái miệng rộng đang ở Thương Ma vực sao? Khà khà, ta đi gặp gã!” Cực Ác lão nhân cười nói.

Lão và tên quái miệng rộng được xem như người cùng cảnh ngộ với nhau trong địa lao nên quan hệ cũng khá tốt.

Hiện giờ Cực Ác lão nhân tự nghĩ sức mạnh của mình lợi hại hơn tên quái miệng rộng Ngô Ngữ rất nhiều, cơ thể con rối này cũng đủ để diễu võ giương oai với gã nên mới quyết định như vậy.

Trong tâm tư của Cực Ác lão nhân, điểm mấu chốt là Thương Ma vực cách rừng Lang Tuyền rất gần, lỡ như Thần vực có biến động lớn gì thì lão cũng có thể chạy về rừng Lang Tuyền tìm kiếm sự che chở.

Sau khi rời khỏi rừng Lang Tuyền và nói lời từ biệt với Cực Ác lão nhân, La Chinh dùng suy nghĩ để dịch chuyển về phía nam.

Trước lúc rời khỏi Tiên Phủ, hắn cũng phải bỏ nhiều công sức khuyên lơn, sắc mặt Ninh Vũ Điệp mới dễ nhìn hơn chút.

Sau khi qua ải của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm chính là người làm La Chinh nhức đầu hơn.

Nàng gần như không cho La Chinh giải thích mà cứ muốn đến Tà Quỷ vực với hắn.

Dĩ nhiên thực lực hiện tại của Khê Ấu Cầm không yếu. Tuy nhiên, do đạo tử là thân phận hết sức quan trọng nên tốt hơn hết là nàng cứ ở lại Tiên phủ với Hàm Cửu Di.

Hắn nói hết lời mới có thể dỗ Khê Ấu Cầm đang kích động đồng ý ở lại Tiên phủ.

Huân và Tô Linh Vận không nói gì nhưng La Chinh cũng biết cả hai đang thất vọng, có điều hiện giờ hắn không có tư cách chìm trong sắc đẹp nên chỉ mong các nàng có thể hiểu.

Vũ Thái Bạch và Tịnh Vô Huyễn đã rời khỏi Tiên phủ trước La Chinh.

Các đạo tử “đột nhập” vào Thần vực đang rải rác khắp mọi ngóc ngách của Thần vực.

Mục tiêu của Vũ Thái Bạch là tìm ra tất cả đạo tử.

Tịnh Vô Huyễn đại diện cho Cố gia đến Tầm Mộc gặp Huyền Nguyệt gia tộc.

Kiếm tộc đã ký hiệp ước đồng minh với Vũ Thái Bạch, tuy rằng chưa trở mặt hoàn toàn với liên minh các gia tộc quyền thế nhưng cũng đã tỏ thái độ rõ rệt.

Hiện giờ phải xem thái độ của Huyền Nguyệt gia tộc như thế nào.

***

La Chinh liên tiếp dịch chuyển, chẳng bao lâu đã băng qua Thương Ma vực.

Bên cạnh Thương Ma vực là Phong Lâm vực.

Hắn vừa vào Phong Lâm vực thì đã nhìn thấy khung cảnh xanh um trước mắt.

Cả thế giới đều tràn trề sức sống, cây cỏ ở nơi này tươi tốt vượt trên cả tưởng tượng của La Chinh.

“Sức sống mãnh liệt thật… Thì ra là thế, giữa Phong Lâm vực có hai đạo bia đứng sừng sững là thần đạo Sinh Mệnh và thần đạo Thanh Mộc. Đạo uẩn của hai đạo bia này có phạm vi bao phủ không lớn nhưng đủ để ảnh hưởng hoàn cảnh của cả vực…”

La Chinh dứt khoát dịch chuyển về phía hai đạo bia ấy.

Muốn thu thập hết cả ba nghìn đạo bia thần đạo là chuyện không hề dễ dàng. Lần này, suốt dọc đường xuôi về hướng nam, hắn cũng đã gặp không ít đạo bia nằm rải rác trong đại vực.

La Chinh sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội thu nạp thần đạo nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận