Bách Luyện Thành Thần

Chương 3626: Thuốc bột quỷ

“Rào rào rào, rào rào rào…”Cái chân màu trắng kia nhẹ nhàng vung bụi màu xám lên. Chẳng mấy chốc, những chiếc lá màu xanh biếc kia lại bị một lớp bụi bao trùm.

Đám người La Chinh đứng yên không nhúc nhích, cẩn thận quan sát từng tí một. Đó chắc chắn là một con Quỷ Quyệt. Nhưng khí tức khiến người ta chán ghét trên người con Quỷ Quyệt này rất nhạt.

Mặc dù lá cây tươi tốt đã che chắn nhưng đám người vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của con Quỷ Quyệt này. Nó nhìn giống như một con lười có hành động chậm chạm, ngoại hình vô cùng chất phác. Sau khi con lười Quỷ Quyệt này phủ lớp bụi màu xám lên lá cây, nó lập tức nhảy từ trên cành cây xuống, chậm rãi đi về phía đám người.

“Nó muốn làm gì?” Phục Hy nói với vẻ đề phòng.

Huyết Nha, Huyết Sư đã móc viên đá thánh nhỏ như hạt cát kia ra. Lúc Huyết Nha và Huyết Sư định kích phát đá thánh thì Huyết Lang đưa tay ra ngăn cản, đồng thời lắc đầu. Con lười Quỷ Quyệt này chỉ là một Quỷ Quyệt cấp Thù, thoạt nhìn cũng chẳng nguy hiểm gì. Hơn nữa, người ở đây đều có đá thánh, muốn đối phó với con Quỷ Quyệt này cũng không khó. Vì thế, Huyết Lang cản không cho hai huynh đệ kích phát ánh sáng Phá Diệt khiến nó bị kinh sợ.

Trong lòng La Chinh cũng có ý này nên hắn chỉ đứng yên tại chỗ đợi Quỷ Quyệt đi về phía mình. Khi con lười Quỷ Quyệt tới trước mặt La Chinh, nó bỗng nhiên chỉ lên bầu trời rồi lộ ra vẻ hoảng sợ. Con Quỷ Quyệt này lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần.

“Có ý gì đây?” La Chinh cau mày.

“Chít! Trên trời có thứ gì khiến nó sợ. Nó tới tìm người trợ giúp sao?” Thắng Thiên Thử Vương phỏng đoán.

Đôi mắt thông tuệ của Nữ Oa quan sát xung quanh một lượt, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời rồi gật đầu nói: “Quả thật ý của nó chính là trên trời có thứ gì đó uy hiếp, nhưng chưa chắc nó tới để xin trợ giúp”

Con lười Quỷ Quyệt là dân bản địa ở nơi này, nó quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi này hơn bọn họ rất nhiều. Huống chi, bản thân nó bất tử bất diệt, cộng thêm không có trí tuệ nên thứ có thể khiến nó sợ hãi rất ít. Nữ Oa căn cứ vào điểm này để phán đoán.

“Nó không tới xin trợ giúp thì cũng chẳng có khả năng tới giúp đỡ chúng ta! Quỷ Quyệt nào có tốt bụng như vậy?” Lão Anh lạnh lùng nói.

Nữ Oa mỉm cười: “Nếu đã có Quỷ Quyệt loại bám thân, loại giết chóc thì ta nghĩ cũng sẽ có những chủng loại khác. Nói không chừng Quỷ Quyệt cũng có loại tốt bụng. Sau khi Thiên Truyền thức tỉnh, chẳng phải Thiên Truyền cũng trở nên tốt sao?”

“Những con quái vật này vốn…” Lão Anh còn đang định tranh luận.

Lúc này, La Chinh làm động tác “suỵt”. Sau khi con lười Quỷ Quyệt chỉ lên bầu trời và khua tay múa chân, chân của nó đột nhiên luồn vào trong bụng. Phần bụng nó có một cái túi, trong cái túi đó toàn là chất bột màu xám. Nó nắm lấy một vốc và vẩy về phía chân La Chinh.

Hắn lùi lại phía sau theo phản xạ có điều kiện, tránh khỏi thứ chất bột màu xám kia. Con lười Quỷ Quyệt thấy La Chinh cảnh giác nên nó lại chỉ lên trời. Trong đôi mắt trống rỗng kia lộ ra vẻ chân thành. Nó lại cầm một nắm bột màu xám đi về phía La Chinh.

Ngay vào lúc này, cách đó không xa có một mũi tên đột nhiên bắn tới.

“Vèo…”

Tốc độ của mũi tên này nhanh một cách lạ thường, sau đó cắm ở trước mặt con lười Quỷ Quyệt. Con lười Quỷ Quyệt chậm như rùa này nhìn thấy mũi tên thì tốc độ lập tức trở nên cực kỳ nhanh. Nó xoay người mấy cái trên mặt đất rồi leo tót lên trên cây.

“Vèo! Vèo!”

Lại có hai mũi tên khác vọt về phía cái cây. Mặc dù con Quỷ Quyệt được rừng cây rậm rạp che chắn nhưng hai mũi tên kia vẫn bắn vô cùng chính xác. Chúng gần như lướt qua cơ thể con lười Quỷ Quyệt, sau đó cắm chắc vào thân cây.

“Rào! Rào!”

Con lười Quỷ Quyệt chạy trốn một lượt trong rừng cây, hoàn toàn giấu kín bản thân trong đó. Tuy những mũi tên kia không nhắm về phía đoàn người La Chinh, nhưng sự cảnh giác của bọn họ vẫn tăng lên. Ba thợ săn Bất Hủ tách ra đứng cùng một chỗ, sau đó đưa mắt quan sát xung quanh.

Phục Hy thì ngăn ở phía trước người của đám Nữ Oa, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác. Hắn ta lạnh lùng hỏi: “Là ai đang bắn tên? Sao các hạ lại phải trốn?”

Phục Hy vừa dứt lời thì một người dị tộc thấp bé đi từ một vị trí không xa trong rừng cây ra. Ngoại hình của dị tộc này rất giống với trẻ con loài người, khuôn mặt tròn trịa lộ ra vẻ ngây thơ, thành thật. Điều kỳ lạ là dị tộc này có một cái đuôi dài màu xanh lục, ở phần cuối cái đuôi có dạng dẹt. Hơn nữa, phần cuối đuôi này còn có màu xanh lục nên giống như một cái lá cây đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu nó.

“Đừng sợ! Ta đã đuổi Quỷ Quyệt đi rồi” Dị tộc kia mở miệng nói.

Lúc mọi người nghe được ngôn ngữ tiêu chuẩn của loài người thì thân thể căng như dây đàn mới thả lỏng hơn một chút. Thoạt nhìn thì đảo Dạ Kiến vô cùng quỷ dị, tuy chưa có ai trong số họ chết nhưng trong hoàn cảnh kỳ lạ như thế này thì e rằng chỉ bất cẩn một chút là toàn quân sẽ bị diệt.

Nếu có người có thể dẫn đường, giúp bọn họ giải quyết thắc mắc thì chẳng còn gì tốt hơn. Tộc nhân của dị tộc trước mắt này đã giúp bọn họ đuổi Quỷ Quyệt đi, hơn nữa còn lộ ra thiện ý. Đương nhiên, tất cả mọi người đều thấy có hy vọng.

“Cảm ơn các hạ đã tương trợ” Phục Hy chắp tay nói cảm ơn với dị tộc giống đứa trẻ con này.

Khuôn mặt tròn trịa của tộc nhân dị tộc kia xuất hiện nụ cười ngây thơ: “Không cần cảm ơn”

Tộc nhân dị tộc này vừa nói vừa tới gần đám người hơn một chút, cái mũi nhỏ hít hà vài hơi rồi nói: “Mùi của các ngươi rất lạ, hình như các ngươi từ bên ngoài tới à?”

“Đúng, chúng ta thực sự tới từ bên ngoài đảo Dạ Kiến” Phục Hy gật đầu: “Các hạ là dân bản địa của đảo Dạ Kiến sao?”

Tộc nhân dị tộc gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi. Ta là tộc nhân của tộc Mộc Diệp. Ta tên là Thương Đa! May mà các ngươi gặp được ta, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm!”

“Có gì nguy hiểm?” Nữ Oa đột nhiên chen lời.

“Đám Quỷ Quyệt kia rất xấu xa” Thương Đa chỉ vào trên cây và nói: “Nó muốn vẩy thuốc bột quỷ lên người các ngươi!”

“Thuốc bột quỷ? Nó có tác dụng gì?” Nữ Oa lại hỏi.

Trên mặt Thương Đa lộ ra vẻ sợ hãi: “Cứ đêm đến, trên trời sẽ có gì đó xuống. Bọn chúng sẽ ăn thịt vật sống đã bị vẩy thuốc bột quỷ”

Nghe nói như vậy, sắc mặt của đám Thắng Thiên Thử Vương lập tức đổi sắc. La Chinh hơi nhíu lông mày lại, ba thợ săn Bất Hủ thì thoáng nhìn nhau. Nữ Oa lại chẳng lộ ra chút cảm xúc nào mà tiếp tục hỏi: “Những thứ mà ngươi vừa nhắc tới cũng là Quỷ Quyệt?”

“Đúng vậy. Đó là Quỷ Quyệt vô cùng cường đại, là Quỷ Quyệt cấp Hận!” Thương Đa lại nói thêm.

“Quỷ Quyệt cấp Hận!” Trên mặt Đông Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi.

“Chít chít chít…” Đôi mắt đậu nành của Thắng Thiên Thử Vương cũng lộ ra vẻ hoảng sợ không yên.

Lúc trước khi ở trên đài Thanh Thiên kia, bọn họ đã từng đối mặt với một con Quỷ Quyệt cấp Oán. Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng sức mạnh của La Chinh bộc phát ra thì đám bọn họ đã là người chết từ lâu rồi. Đoàn người bọn họ gặp phải Quỷ Quyệt cấp Oán đã chẳng thể đánh trả được. Nếu họ gặp phải Quỷ Quyệt cấp Hận thì e rằng bọn họ chẳng có cơ hội phản kháng đã lập tức bị giết chết.

Đám Thắng Thiên Thử Vương, lão Anh và Đông Hoàng đồng loạt lùi về phía sau mấy bước. Khoảng cách giữa bọn họ với rừng cây kia khá gần, trên mặt đất cũng có một chút thuốc bột quỷ bị rơi xuống. Nếu thứ này đưa đám Quỷ Quyệt cấp Hận tới thì e rằng bọn họ có tránh cũng không kịp.

“Quỷ Quyệt cấp Hận chỉ công kích vật sống bị vẩy thuốc bột quỷ lên người. Trên người chúng ta không có thuốc bột quỷ, hẳn sẽ không sao phải không?” La Chinh im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi.

Thương Đa cười ngây thơ nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận