Bách Luyện Thành Thần

Chương 2129: Dọn dẹp

Nàng bỏ trốn đến nơi này, giấu đi tên họ rồi đón Phù Sơ qua một cách thuận lợiĐể làm được điều ấy, bọn họ đã hy sinh rất nhiều cường giả chỉ vì giữ một mồi lửa là Phù Sơ…

Không ngờ bây giờ bọn họ lại chết trong tay đám dân đen này!

Tiểu Vân không thể nào chấp nhận sự thật ấy.

Nàng đột nhiên vùng vẫy, thế nhưng phần ngực bị sức mạnh khổng lồ giẫm lên nên cơ thể to lớn của nàng vẫn cứ dính trên mặt đất.

“Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi” Tên hoang thần kia cười gằn.

Dứt lời, gã ta khép nắm tay lại, nhưng ngay khi gả đang chuẩn bị biến Phù Sơ thành một bãi máu loãng thì một bóng người bay đến và lướt qua người gã ta.

“Xoẹt!”

Cùng lúc đó, một ánh kiếm bạc sắc bén lóe lên trong mắt mọi người.

Cánh tay của tên hoang thần kia xuất hiện một đường nhỏ, nửa cánh tay cầm lấy Phù Sơ rớt xuống.

“Ầm ầm!”

Phù Sơ vốn đã nhắm mắt chờ chết, nào ngờ bàn tay khổng lồ đang cầm lấy mình đột nhiên thả lỏng, sau đó cậu ta cũng rơi xuống chung với bàn tay ấy.

“La Chinh?”

Đôi mắt Phù Sơ lóe sáng.

Tiểu Vân cũng nở nụ cười khác thường.

Người xa lạ kỳ quái đó lại trở về đúng lúc hai tỷ đệ đối mặt với thời khắc sống chết.

Tên hoang thần kia nắm lấy cánh tay cụt của mình, gầm thét với vẻ mặt khiếp sợ: “Ngươi là ai?”

La Chinh lướt như thoi đưa rồi ngừng lại giữa không trung. Nghe được câu hỏi này, hắn chỉ nhếch môi chứ không trả lời gã ta, ngược lại hóa thành một luồng sáng bắn vọt đến.

Sau khi hiểu được đại khái về thế giới này, La Chinh đã có dự kiến về một vài hậu quả nhất định trước hành động của mình.

Những người này chỉ là hoang thần tu luyện dựa vào bộ lạc chứ không có nền tảng vững chắc gì, có giết cũng không phiền phức.

La Chinh chỉ vừa biết Tiểu Vân và Phù Sơ, nhưng bọn họ là người hắn có thể tin tưởng nên tất nhiên là không hề nương tay.

“Vèo!”

Một tên hoang thần khác thấy La Chinh hóa thành luồng sáng bay đến với tốc độ khó tin, bèn vung tay bắt lấy hắn.

Tên hoang thần đó tỏ ra đắc ý, gầm to: “Con ruồi không thể sử dụng hình dáng hoang thần mà cũng dám phách lối, ha ha…”

Tiếng cười như sấm của gã ta chỉ vang hai lần rồi im bặt, bởi bàn tay gã ta bỗng nhiên nổ tung làm máu tươi chảy ào từ cánh tay xuống.

Mỗi lần vòi máu phun trào là mỗi lần cánh tay gã ta nát một khúc.

La Chinh không ngừng huơ kiếm và lượn quanh cánh tay dài tận năm, sáu mươi mét ấy, cuối cùng nó cũng bị La Chinh cắt nát bấy.

Khi vòi máu đến đầu vai của gã hoang thần khổng lồ, một đường kiếm hình trăng non nữa bắn vút ra và cắt trúng cổ của gã ta.

Tên hoang thần đi cùng này bị chém đứt đầu, ngã ầm xuống đất. Thế nhưng La Chinh chẳng hề quay đầu mà tiếp tục xông đến chỗ tên kế tiếp.

Hai hoang thần còn lại thấy thế cũng sợ ngây người, đợi đến lúc tỉnh hồn lại bèn vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Bọn họ có hình thể khổng lồ nên một bước chân phải hơn trăm mét, đương nhiên tốc độ không chậm nhưng nào có thể trốn khỏi tay La Chinh?

“Phập, phập!”

Sau hai tiếng vang trầm đục, cơ thể của hai gã hoang thần đang chạy trốn chợt run lên, cái đầu to như một căn nhà lăn xuống dưới, cuối cùng hai cái xác nhanh chóng trở về kích cỡ bình thường.

“Thật, thật mạnh…” Đôi mắt Phù Sơ ánh lên vẻ khác thường.

Tiểu Vân chỉnh chỉnh mái tóc rối của mình, ánh mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ của La Chinh cũng rất phức tạp.

Theo Tiểu Vân thấy, La Chinh có sức mạnh nhưng cũng chỉ lớn hơn mình một bậc mà thôi.

Lần ra tay này của hắn đã lật đổ phán đoán của Tiểu Vân lần nữa.

Trong mắt La Chinh, đám hoang thần này dễ giết như gà chó vậy, rốt cuộc sức mạnh thật sự của La Chinh lớn đến đâu?

“Không sao chứ?” La Chinh đứng trước mặt Tiểu Vân, nét mặt hơi lo lắng.

Tiểu Vân cười khẽ: “Nếu ngươi không xuất hiện thì chúng ta sẽ có sao đó”

Tiểu Vân này đúng là rất lạc quan…

Cuộc chiến giữa Tiểu Vân và ba gã hoang thần kia đã làm sập không ít căn nhà và làm một số người của bộ lạc Tấn Thiết chết.

Chẳng qua, cuộc chiến thế này xảy ra mỗi ngày trên vùng đất hoang vắng này, nên cũng chẳng ai quan tâm đến mạng sống của họ cả.

Bởi vì Tiểu Vân muốn giữ một chỗ để sống với đệ đệ nên mới ở lại đây.

Sau khi dọn dẹp tàn cuộc, người trong bộ lạc cầm giáo dài và gậy gộc đi về hướng tây, Tiểu Vân cũng rời khỏi bộ lạc Tấn Thiết chung với bọn họ.

Chỉ còn một ít già trẻ bệnh tàn ở lại trong bộ lạc.

“Bọn Tiểu Vân đi làm gì thế?” La Chinh tỏ ra kỳ quái.

Phù Sơ thì ra vẻ đã quen, chỉ thản nhiên trả lời: “Đi cướp đó. Bộ lạc Tấn Thiết đã thắng trận này nên đi cướp một chuyến, bao gồm hoang cốt, phụ nữ, thức ăn…” Phù Sơ lộ vẻ khinh bỉ khi nói đến đây: “Đạo lý sinh tồn của kẻ man rợ, khổ là tỷ tỷ phải đi cướp chung với bọn họ”

La Chinh nghe câu oán giận của Phù Sơ bèn cười nhạt: “Ngươi và tỷ tỷ mình không phải là người man rợ à?”

Khi nghe câu hỏi của La Chinh, Phù Sơ biết mình lỡ miệng bèn lập tức im lặng.

Tuy rằng La Chinh đã cứu mạng tỷ đệ bọn họ và giúp tỷ tỷ không ít chuyện, nhưng tỷ đệ bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.

La Chinh biết cặp tỷ đệ này có quá khứ, bọn họ không nói thì La Chinh sẽ không hỏi.

Nửa ngày sau, người của bộ lạc Tấn Thiết lần lượt quay về.

Như Phù Sơ nói, bọn họ đã cướp sạch mọi thứ của bộ lạc Vũ Phi, bao gồm cả lương thực và phụ nữ.

Chắc hẳn Tiểu Vân đã giữ hoang cốt.

“Ta cho rằng bộ lạc Vũ Phi sẽ trao đổi tất cả hoang cốt cho thương đội Liệp Ưng, không ngờ bọn họ lại chừa hơn ba mươi miếng hoang cốt!” Tiểu Vân trông rất vui.

Đối với La Chinh của trước kia, ba mươi miếng hoang cốt là một con số lớn, song hiện giờ hắn đã có hơn mười nghìn miếng hoang cốt nên con số ấy chẳng thấm thía gì.

Có lẽ Tiểu Vân đã chú ý đến thái độ bình tĩnh của La Chinh, bèn nhìn chằm chằm vào hắn: “Miếng hoang cốt huyết thống kia… bán ra rồi à?”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

Thật ra Tiểu Vân hơi lo lắng về việc để La Chinh đến thành Sa Tâm bán đấu giá. Tuy thương đội Liệp Ưng chỉ là một thế lực nhỏ trong thành Sa Tâm nhưng vẫn là một con quái vật lớn mà bọn nàng không thể chọc vào. Nếu trong quá trình ấy có xảy ra điều bất trắc thì e rằng La Chinh sẽ không về được, nào ngờ hắn lại có thể bán đấu giá thuận lợi như vậy.

“Bán bao nhiêu?”

Tiểu Vân bỗng nhiên nhận ra, số tiền bán đấu giá miếng hoang cốt huyết thống kia sẽ rất lớn nên giọng nói hơi kích động.

“Mười ba nghìn miếng” La Chinh trả lời.

“Mười ba nghìn miếng, nhiều vậy ư?”

Tiểu Vân che miệng.

Đối với gia tộc trước kia của nàng thì số hoang cốt ấy chẳng là gì, nhưng đối với mảnh đồng hoang Vạn Cổ cằn cỗi này thì hơn mười nghìn miếng hoang cốt đã là con số lớn rồi.

Ai ngờ La Chinh chỉ cười nhẹ: “Ta sẽ để lại cho ngươi năm trăm miếng, ta sẽ rời khỏi đây sau khi luyện hóa và hấp thu hết số hoang cốt còn lại”

Hắn đã gặp cặp tỷ đệ trước mắt vào lần đầu tiên giáng xuống thế giới này, Tiểu Vân cũng là người giúp hắn hiểu thế giới này nhanh như vậy nên năm trăm miếng hoang cốt xem như cái duyên kết bạn với nhau.

“Ngươi muốn rời khỏi đây ư? Ngươi định đi đâu?”

Lông mày Tiểu Vân dựng lên. Tuy năm trăm miếng hoang cốt không phải là con số nhỏ nhưng nàng càng quan tâm chuyện đi hay ở của La Chinh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận