Bách Luyện Thành Thần

Chương 2100: Dưới lòng đất

Họ đi sâu xuống dưới lớp than đá này khoảng chừng mấy nghìn mét thì đột nhiên phía dưới bỗng truyền đến một tiếng “keng” lanh lảnh, có vật gì đó chắn trước lối đi của Vũ Thái Bạch“Đến lớp đá lửa rồi, tiếp tục đào xuống không?” Vũ Thái Bạch hỏi.

Tầng đá lửa là một tinh thể đá trong suốt, lớp đá lửa này còn kiên cố gấp trăm lần lớp đá than!

Đương nhiên, lớp đá lửa này có kiên cố như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cản đường Vũ Thái Bạch.

“Chờ một chút, hình như nhầm hướng rồi thì phải” La Chinh nhíu mày nói.

Lần trước sau khi hắn chui xuống đất thì thế giới trong cơ thể lập tức có phản ứng.

Khối đất màu nâu kia cũng chính là lực hút mãnh liệt mà Linh Ô phát ra cho La Chinh.

Thế nhưng lần này đã đi xuống lòng đất sâu như vậy, thế giới trong cơ thể La Chinh vẫn không hề có chút phản ứng nào, điều này chứng tỏ bọn họ đã đi lệch khỏi quỹ đạo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần trước rõ ràng hắn đã đào xuống từ trước cửa nhà của Thiết gia, sau đó thoát ra từ miệng hang động, cuối cùng đi thông tới hồ nước ở vườn sau Thiết gia.

Khi đó La Chinh đã có kết luận, hang động dưới lòng đất có thể di động tự do.

Nhưng mẫu thân bảo mình đến Lục Nhâm vực tìm bà ấy, vậy chỗ này nhất định không có vấn đề.

“Đi qua hướng kia đi” Hiện tại La Chinh cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Vũ Thái Bạch gật đầu, hắn không đưa La Chinh đi xuyên qua tầng đá lửa mà di chuyển theo chiều ngang trong lớp đá than.

Nhưng đi được một đoạn khá xa rồi mà thế giới trong cơ thể La Chinh vẫn không hề có phản ứng, cuối cùng đành phải dừng lại…

“Lẽ nào sư nương rời khỏi đây rồi?” Vũ Thái Bạch chau mày nói.

La Chinh lắc đầu: “Mẫu thân đã nói ở đây chờ ta, bà ấy sẽ không rời đi như thế”

“Nhưng ngươi đừng quên, sư nương mà ngươi gặp được tại vùng đất Đạo Tranh không phải sư nương thật sự” Vũ Thái Bạch nhắc nhở.

Lê Lạc Thủy ở vùng đất Đạo Tranh chỉ là hóa thân của nỗi sợ, là thể phục chế mà thôi.

Nói cách khác, Lê Lạc Thủy thật sự cũng không biết La Chinh muốn tới tìm mình, hơn nữa cũng không có đoạn ký ức tại vùng đất Đạo Tranh.

Lỡ như trước đó Lê Lạc Thủy lựa chọn rời khỏi nơi này, La Chinh biết tìm bà ấy như thế nào?

“Đúng vậy…” La Chinh nhướng mày.

Nói như vậy, khả năng hắn tìm được Lê Lạc Thủy ở chỗ này cũng không lớn.

“Không đúng” La Chinh mỉm cười: “Cho dù mẫu thân ở vùng đất Đạo Tranh là hóa thân của nỗi sợ, là thể phục chế, nhưng bà ấy cũng có trí nhớ hoàn chỉnh. Nếu đã đưa ra cho ta đề nghị này chứng tỏ bà ấy có đầy đủ lý do, cho nên bản thể sẽ không rời khỏi nơi này!”

“Cũng có lý” Vũ Thái Bạch nhún vai một cái: “Vậy chúng ta… tiếp tục đi xuống!”

Dứt lời, Vũ Thái Bạch lùi về sau hai bước, một luồng sức mạnh lạnh lẽo nặng nề như núi phun ra từ trong cơ thể hắn. Hai tay hắn nắm thành quả đấm, đâm xuyên qua tầng đá lửa bên dưới.

“Rầm rầm!”

Tầng đá lửa kiên cố dưới chân truyền đến một loạt tiếng “lách tách lách tách”, nghe như tiếng rang đậu.

Chỉ chốc lát sau, La Chinh chợt thấy tầng đá lửa dưới chân mình hóa thành một lớp tro tàn trong suốt giống như hạt cát, đang nhanh chóng lún xuống.

“Sức mạnh lớn thật!”

La Chinh cũng âm thầm kinh hãi.

Cho dù dựa vào sức mạnh bản nguyên thì thực lực của La Chinh cũng không cùng một đẳng cấp với Vũ Thái Bạch.

“Theo ta” Vũ Thái Bạch gật đầu với La Chinh, sau đó nhảy vào đường hầm mà mình tạo ra.

La Chinh cũng nhảy theo mà không chút do dự…

Lớp đá lửa này dày hơn lớp đá than rất nhiều. Hai người họ cứ liên tục đi xuống chừng năm nghìn mét, cuối cùng mới dừng lại trong một không gian chật hẹp.

Họ mới vừa dừng lại đã nghe thấy được âm thanh “cốc cốc cốc” trên vách động, giống như có vật gì đó đang muốn chui ra ngoài!

“Đó là cái gì?” Ánh mắt La Chinh chợt sáng lên.

Bọn họ đi lại dưới lòng đất lâu như vậy còn chưa đụng phải cái gì, bây giờ cuối cùng cũng nghe được một chút âm thanh, đương nhiên La Chinh rất mong chờ.

Vũ Thái Bạch đưa ngón tay ra nhẹ nhàng đâm vào vách động, sau đó đột nhiên gõ mạnh một cái!

“Rầm!”

Vách động bỗng chốc sụp đổ.

Cùng lúc đó, bên tai La Chinh và Vũ Thái Bạch tức khắc truyền đến một loạt tiếng gầm gừ.

Phía sau vách động xuất hiện một cái đầu rắn khổng lồ!

Đầu rắn há cái miệng to như chậu máu, cố sức lao tới muốn ngoạm lấy Vũ Thái Bạch và La Chinh, hơn nữa còn muốn nuốt chửng lấy hai người cùng một lúc.

“Hừ!” Vũ Thái Bạch nhìn đầu rắn, sắc mặt không hề thay đổi. Mạch máu trên cánh tay phải của hắn tỏa ra ánh sáng màu sắc sặc sỡ, chính là màu sắc của sức mạnh bản nguyên, bên trong hội tụ sức mạnh vô tận.

“Ầm ầm!”

Vũ Thái Bạch tiện tay đấm ra một cú mang theo sức mạnh có thể nghiền nát hết tất cả mọi thứ.

Đầu rắn khổng lồ kia còn chưa kịp khép miệng lại thì đã biến thành phấn vụn dưới cú đấm này…

Cú đấm này xuyên qua khoảng cách rất rất xa nên La Chinh không nhìn rõ được. Có lẽ toàn thân con rắn này đã biến thành bột phấn dưới sức mạnh của nắm đấm rồi.

“Một con giun mà cũng dám đánh lén. Nhưng con giun này có sở trường đào hố dưới lòng đất, chúng ta có thể tìm kiếm theo hang động mà nó đào ra” Vũ Thái Bạch nói.

Thân thể con giun này có đường kính chừng hai mươi mét, đương nhiên hang động trong lớp đá lửa này cũng rộng cỡ đấy.

La Chinh và Vũ Thái Bạch chui vào đường hầm giun đất đào ra, tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào…

Họ tiếp tục đi dọc theo hang động do ‘con giun’ Hắc Đế Long đào, không biết đã đi được bao xa. Cuối cùng, La Chinh bỗng nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình trở nên mềm nhũn…

“Đã đến lớp đá gân rồi” Vũ Thái Bạch giẫm chân lên mặt đất.

Dưới lớp đá than là lớp đá lửa, dưới lớp đá lửa là lớp đá gân.

Đá gân không cứng như đá lửa mà ngược lại, mềm dẻo tới cực hạn. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể nào phá vỡ được nó.

Ngay cả Vũ Thái Bạch cũng không thể tùy tiện xé rách lớp đá gân!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Chính bởi vì có nhiều chướng ngại vật như vậy, cho nên sâu trong nền đất Thần vực không phải là nơi dễ thăm dò, đây cũng là lý do vì sao Lê Lạc Thủy lại chọn trốn dưới lòng đất.

“Chắc là chúng ta đã đến một nơi rất sâu dưới lòng đất?” La Chinh hỏi.

“Đương nhiên” Vũ Thái Bạch nói: “Nếu phá vỡ lớp đá gân mạch này, tiếp tục đi xuống sẽ đụng phải dòng lửa chảy xiết, loại nham thạch nóng chảy màu xanh này có thể giết chết cả thánh nhân”

“Lợi hại vậy sao?” La Chinh kinh ngạc hỏi.

Vũ Thái Bạch gật đầu: “Đó là năng lượng thuần túy nhất tại Thần vực, cũng là nền tảng giữ cho toàn bộ Thần vực không bị sụt lở, điều này cũng không có gì kỳ lạ. Chúng ta không thể tiếp tục đi xuống được nữa, đổi sang nơi khác tìm thử xem”

Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ không muốn. Thế giới dưới lòng đất rộng lớn như vậy, muốn tìm được hang động kia giống như mò kim đáy biển, nhưng hắn vẫn nên nghe theo sắp xếp của Vũ Thái Bạch thì hơn.

Có điều, khi La Chinh chuẩn bị theo Vũ Thái Bạch rời đi thì đột nhiên cảm giác được thế giới bên trong cơ thể đang xao động!

Hắn dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh.

Chỉ khi loại “bùn” kia ở một nơi rất gần mình thì thế giới bên trong cơ thể mới có phản ứng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận