Bách Luyện Thành Thần

Chương 3018: Ngoài hỗn độn

La Chinh cũng không xa lạ gì với pháp tắc không gian. Theo suy nghĩ ban đầu của hắn, chắc là hắn đang bị mắc kẹt trong không gian nào đó, thậm chí có thể là sâu trong khe hở không gianNhưng cảnh tượng trước mắt khiến La Chinh bắt đầu ngờ vực.

9527 trong đầu hắn yên lặng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Nơi này chẳng phải là đâu cả…”

“Là sao?” La Chinh sửng sốt.

“Sơn thi triển một thần thông Chân Lý đặc hữu của một vị cổ thần Hỗn Độn” 9527 giải thích.

Nghe được câu này, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên: “Ý của ngươi là ta và Sơn đều có huyết mạch của cổ thần Hỗn Độn? Chẳng trách…”

Năng lượng tầng cấp cao có thể dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của năng lượng tầng cấp thấp. Các đại năng tạo nên Hồn Nguyên Đại Thế Giới đều có bản lĩnh lên trời xuống đất, theo lý với trình độ của La Chinh bọn họ thì muốn đột phá những hạn chế của Hồn Nguyên Đại Thế Giới chẳng khác nào mơ giữa ban ngày. Ấy vậy mà Sơn lại dễ dàng đột phá, điều này chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, đó là tầng cấp năng lượng Sơn sử dụng rất cao.

La Chinh tức khắc đưa ra suy đoán rằng Sơn cũng giống như mình, đều có thể sử dụng thần thông Chân Lý.

“Hắn và ngươi không giống nhau” 9527 phủ định.

“Không giống thế nào?” La Chinh tò mò hỏi.

“Bản thân hắn chính là một phân thân của cổ thần Hỗn Độn, sau khi đưa huyết mạch của bản thân vào thì bắt đầu dần dần trưởng thành từ một đứa trẻ” Giọng nói của 9527 hơi trầm thấp, dường như tâm trạng không tốt.

“Hắn chính là cổ thần Hỗn Độn!” La Chinh kinh ngạc ra mặt. Hắn dùng một thời gian dài để tiêu hóa tin tức này rồi lại hỏi tiếp: “Ngươi vừa nói “Nơi này chẳng phải đâu cả”, như vậy nghĩa là sao?”

9527 suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Thần thông Chân Lý của Sơn chính là bản thân không gian, hắn nắm giữ toàn bộ khái niệm không gian dưới đáy Hỗn Độn. Nếu xem Hỗn Độn là một căn phòng thì ban nãy Sơn vừa mới cắt đứt một góc không gian trong căn phòng này, ném cả ngươi lẫn bàn tay khổng lồ cùng với không gian ấy ra khỏi căn phòng. Nói cách khác, hắn đã cắt bỏ không gian này ra khỏi hỗn độn…”

La Chinh chớp mắt, từ từ tiêu hóa lời giải thích của 9527.

Hình dung của 9527 rất sinh động, cũng không khó hiểu, chỉ là nghe có vẻ quá sức tưởng tượng.

“Vậy ý của ngươi là, nơi này là ở bên ngoài hỗn độn?” La Chinh hỏi.

“Ta không biết” 9527 thành thật đáp.

“Ngay cả ngươi cũng không biết…”

La Chinh vốn còn tưởng rằng trở lại cũng không khó khăn, nhưng bây giờ đã thoáng cảm nhận được nguy cơ.

“Bên ngoài hỗn độn rốt cuộc là cái gì, ta cũng không có khái niệm không gian này. Không chỉ có ta, cho dù bản chủ đích thân tới đây sợ rằng cũng không thể trả lời ngươi…” 9527 nói.

Khái niệm không gian trong nhận thức của mỗi một sinh linh đều không giống nhau. Đối với một con sâu nhỏ, nó cảm nhận không gian chỉ là một căn phòng, đối với thế giới bên ngoài căn phòng thì nó không cách nào tưởng tượng. Trong ki đó, một người phàm biết được bên kia núi có biển, qua biển sẽ có đại lục, nhưng cũng chỉ là như vậy…

Nếu là võ giả trên thế giới mẹ, hắn ta sẽ biết thế giới này có tận cùng, ở tận cùng thể giới có một bức tường kính khổng lồ. Không có thứ gì lay động được bức tường ấy, chỉ có tu thành chân thần mới có tư cách đi qua. Còn các chân thần trong thế giới mẹ lại hiểu rõ những bức tường kính này chia thế giới mẹ thành các châu rộng lớn, mà bên ngoài đại châu chính là hỗn độn vô tận.

Hỗn độn cũng có biên giới, dù là các cường giả trên thế giới mẹ hay là các cổ thần Hỗn Độn đều biết rất rõ về sự tồn tại của biên giới này, ví dụ như dưới đáy hỗn độn chính là biên giới dưới cùng của hỗn độn.

Thế nhưng ngoài biên giới là cái gì thì từ xưa đến nay không ai biết được, mọi người đều cho rằng thế giới bên ngoài hỗn độn là một trạng thái khó hiểu.

La Chinh nhếch môi, lần này có lẽ không phải 9527 không muốn nói với mình mà là thật sự không biết…

Ánh mắt của hắn quét một vòng quanh khoảng hư không này, nhắm thẳng vào những vật chất không thấy rõ nguyên trạng đang bay ở đằng xa.

Khoảng cách cũng không quá xa, chừng mười hơi thở là La Chinh đã đi tới đó.

Đây là một căn nhà hoang đổ nát…

Từng cây cột được khắc từ bạch ngọc và đá vụn nổi lên giữa không trung, những cây cột đã hư hại rất nghiêm trọng, lơ lửng ở đây không biết đã bao nhiêu năm.

“Những mảnh này chắc là từ phòng ốc của một chủng tộc nào đó trong thế giới mẹ” La Chinh phân tích.

“Chúng cũng có số phận giống như ngươi, bị cắt bỏ và ném ra khỏi hỗn độn” 9527 nói tiếp.

Nghe 9527 nói vậy, La Chinh cũng không hề nản lòng. Hắn xem xét một vòng quanh đống đổ nát này tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng tìm được hai thanh trường kiếm và một cái móc câu. Phẩm cấp của chúng không quá kém, ít nhất cũng là Huyền Tôn Đạo Bảo.

Nhưng những vật này không có tác dụng gì với La Chinh, hắn tùy tiền ném vào nhẫn tu di rồi tiếp tục lượn vòng quanh đống đổ nát, cẩn thận tìm kiếm một ít đầu mối có giá trị.

Đống đổ nát này dài chừng mười dặm, La Chinh tìm từ đầu tới đuôi cũng không thấy được thứ gì có ý nghĩa.

Cuối cùng, hắn đứng ở điểm cuối đống đổ nát, lại dõi mắt nhìn về phía xa. Cách đó không xa còn có một đống đổ nát khác…

Trong đổng đổ nát kia là đủ các loại kim loại bay lơ lửng, chúng bị vặn xoắn thành đủ mọi hình dạng, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy ký hiệu được khắc trên bề mặt. Đương nhiên, những ký hiệu này khác hẳn với các ký hiệu trên thế giới mẹ.

Lúc La Chinh lướt qua một cái “chén kim loại” khổng lồ và nhìn lướt qua nó, ánh mắt hắn đột nhiên khựng lại.

“Thi thể…”

Trong chén có hơn mười thi thể nằm cuộn tròn, mà khiến La Chinh càng thấy lạ hơn là những thi thể này tỏa ra ánh sáng của đồng thau, dù đã chết vô số năm nhưng trông chẳng khác nào mới chết.

La Chinh rút một thanh trường kiếm ra, chạm nhẹ vào một thi thể trong đó, một tiếng “keng” vang lên lanh lảnh.

“Những thi thể này vốn là thân thể kim loại…” La Chinh thì thào.

Từ khi vào Bỉ Ngạn và dung hợp Văn Minh Chi Khí, La Chinh đã biết hình thức sinh mệnh không chỉ có thân xác máu thịt. Ví dụ như bản thể của văn minh Thanh Ngọc chính là từng khối ngọc thạch, toàn bộ văn minh đều sinh sôi nảy nở từng chút từng chút bên trong ngọc thạch, có bản chất cấu tạo khác biệt với sinh linh trong thế giới mẹ.

Nếu tộc Thanh Ngọc dùng ngọc xanh để làm bản thể, vậy văn minh “Kim Loại” sinh ra trong hỗn độn cũng không có gì lạ.

“Đây không phải sinh linh trong vòng hỗn độn của chúng ta” 9527 nói.

Trong hỗn độn vòng trước cũng có những cổ thần Hỗn Độn khác nắm giữ thần thông không gian tầng thấp nhất nên đương nhiên cũng sẽ giống như Sơn, có thể cắt bỏ một ít không gian không cần thiết và ném ra khỏi hỗn độn.

La Chinh gật đầu, hắn không mấy hứng thú với những thi thể kim loại này, chỉ đứng trên mép chén thở dài một hơi rồi mới lên tiếng: “Lẽ nào nơi này không có lấy một vật sống?”

Trong khoảng không này dường như không có bất cứ nguy hiểm nào, nếu có một vài sinh linh tuổi thọ vô hạn được đưa vào đây thì chúng vẫn có thể sống lâu dài mới đúng. Thế nhưng cái nơi quỷ quái này lại lặng ngắt như tờ, điều này khiến La Chinh hơi thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận