Bách Luyện Thành Thần

Chương 2435: Đoàn tụ

La Chinh nhìn chăm chú vào “xác sống” này, trong lòng tìm kiếm chút quen thuộc xưa cũNhiều khi chính bản thân hắn cũng cảm thấy nghi hoặc…

Liệu phụ thân lúc nhỏ và La Tiêu trước mắt có phải cùng một người hay không?

“Vù…”

La Chinh còn chưa có động tác gì, Lê Lạc Thủy đã sải một bước thật dài, xông về phía La Tiêu và ôm ông vào lòng.

“Ầm…”

Ngay khi bà vừa ôm lấy thân thể La Tiêu, đại trận xung quanh lập tức có phản ứng.

Một luồng sức mạnh cực kỳ lớn đè xuống La Tiêu…

“Áp chế linh hồn…” Trần Hoàng Dịch Kiếm khẽ cau mày.

Muốn trấn áp một thánh nhân, nhất là một thánh nhân như La Tiêu là chuyện tuyệt đối không dễ dàng.

Trong mắt Lê Lạc Thủy lóe lên ánh sáng sắc lạnh, định ra tay phá hủy đại trận trong ngục giam.

Đông Phương Hậu ở cửa ngục liền vội vàng nói: “Không được, không được. Nếu hủy pháp trận này, La Tiêu cũng sẽ chết ngay lập tức”

Sở dĩ La Tiêu không chết là nhờ vào đại trận này duy trì tính mạng.

“Vậy làm sao?” Lê Lạc Thủy lạnh giọng hỏi.

“Đợi ta rút đi luồng áp chế linh hồn trong trận pháp này đã” Đông Phương Hậu nói rồi lập tức đi tới sát rìa đại trận, đưa tay vào trong mắt trận, điều khiển đại trận này.

“Ù…”

Đại trận trên mặt đất bỗng nhiên lóe sáng, luồng sức mạnh áp chế linh hồn La Tiêu dần dần biến mất.

Ngay khoảnh khắc khi luồng sức mạnh này tiêu tan, thân thể La Tiêu chợt rung lên một cái thật mạnh…

Mãi một lúc sau, La Tiêu mới chậm chạp tỉnh lại, trong mắt còn vẻ mơ màng. Ông nhìn gương mặt Lê Lạc Thủy một lát sau, ánh mắt càng lúc càng sáng rực lên.

“Lạc Thủy… Lạc Thủy… Ta đang nằm mơ sao?”

Từ cổ họng La Tiêu phát ra một chuỗi âm thanh khô khốc.

Thân thể ông bị trấn áp lâu như vậy, chức năng toàn thân đã cực kỳ suy yếu, linh hồn bị áp chế bấy lâu cũng đã vô cùng mục nát.

“Phu quân…” Từng dòng lệ nóng hổi trào ra từ đôi mắt của Lê Lạc Thủy, bà nói: “Chàng không nằm mơ, Đông Phương Thuần Quân đã đền tội, ngay cả vũ trụ của ông ta cũng đã vỡ nát”

Ánh sáng trong mắt La Tiêu càng lúc càng rực lên, giọng nói cũng có thêm vài phần sức lực: “Đông Phương Thuần Quân chết rồi? Ai giết hắn?”

Mặc dù đang khóc nhưng khóe miệng Lê Lạc Thủy lại nở nụ cười vui sướng, bà ngẩng đầu nhìn La Chinh nơi cửa ngục rồi nói: “Là con trai của chàng… Là con trai của chúng ta”

“Rắc…”

La Tiêu gần như đã tiêu hao nốt chút sức lực ít ỏi còn sót lại trong người để ngẩng đầu nhìn về phía cửa ngục.

Đã vô số năm không được hoạt động, ông vừa ngẩng đầu một cái, xương cốt ở lưng liền liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ.

“Phụ thân…”

Tâm trạng La Chinh cũng vô cùng kích động.

Lúc mới nhìn La Tiêu, hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, không thể nào nhập hình ảnh của người nhìn như ngọn nến tắt trước mắt này với phụ thân trong ký ức vào làm một được.

Ấn tượng mà phụ thân trước kia cho hắn chính là sức sống vô tận, bờ vai dày rộng…

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt của La Tiêu, cuối cùng hình ảnh ấy cũng đồng nhất với phụ thân trong trí nhớ của hắn.

“Vụt!”

La Chinh cất bước đi tới, quỳ một chân trước mặt La Tiêu.

La Tiêu nhìn con trai của mình, vẻ mặt cũng đầy vui mừng. Ông khẽ gật đầu rồi nói: “Từ khi ly biệt lúc con còn nhỏ, có lẽ… đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt”

“Không phải… Con từng gặp phụ thân ở vũ trụ Đại Diễn” La Chinh đáp.

La Tiêu thở hổn hển một hơi rồi mới nói: “Tốt lắm, năm đó khi Cố Bắc đưa ra đề nghị này ta còn hoài nghi, không ngờ con còn làm tốt hơn, xuất sắc hơn những gì ta tưởng tượng…”

La Tiêu, Cố Bắc và Cưu Thánh đã cùng hợp tác bố trí một tia hy vọng này. Thay vì nói là hy vọng, chẳng bằng nói là biện pháp bí quá hóa liều khi rơi vào đường cùng thì đúng hơn.

Nhưng một loạt biểu hiện sau đó của La Chinh đã vượt xa mong đợi của bọn họ. Ngay cả Vũ Thái Bạch cũng chưa bao giờ tính được, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc trời xui đất khiến thế nào mà La Chinh lại giết chết Đông Phương Thuần Quân dưới vực sâu Ma Vực.

La Chinh nắm lấy bàn tay thô ráp của La Tiêu, vẻ mặt cũng hết sức kích động: “Lời dạy dỗ của phụ thân khi còn bé, con không dám quên…”

La Tiêu lại lắc đầu: “Vất vả cho con rồi, nếu phụ thân có điều kiện nhất định cũng sẽ cho con được làm một công tử quần là áo lụa vô ưu vô lo trên đảo nổi giống như những gia tộc quyền quý kia, thế nhưng cuối cùng lại để con vừa ra đời đã gặp phải vô số nghịch cảnh, khiến con bị tra tấn… Đừng trách người làm phụ thân này…”

“Sao con có thể trách phụ thân…” La Chinh nghẹn ngào không nói nên lời.

Từ Đông Vực tới đây, quả thực La Chinh đã chịu rất nhiều khó khăn, nhưng những khó khăn này giống như một sự tôi luyện vĩ đại. Hắn giống như một hòn ngọc thô chưa được mài giũa, sau bao lần tôi rèn trong đau khổ, cuối cùng biến thành một thanh kiếm sắc bén tỏa ánh hào quang khắp muôn nơi.

Một nhà ba người tề tựu ở đây, thì thào trò chuyện, cả ba đều bùi ngùi xúc động.

Một nén nhang sau, La Tiêu mới lên tiếng: “Lạc Thủy, giết ta đi…”

Nghe được yêu cầu này của La Tiêu, ánh mắt Lê Lạc Thủy hơi lóe lên: “Vì sao?”

“Thân thể này của ta đã mục nát hư hại, khó mà chữa trị, không bằng sống lại trong vũ trụ, như vậy không cần tiêu hao cái gì mà vẫn có thể nhanh chóng khôi phục thực lực…” La Tiêu nói.

Ngoài ra, La Tiêu còn có ký ức phân hồn trong vũ trụ, ông muốn tìm về từng chút một.

Lê Lạc Thủy nhếch miệng, ánh mắt lộ vẻ do dự.

Tuy biết giết La Tiêu là để ông sống lại, nhưng bảo bà tự tay kết thúc tính mạng của ông thì bà vẫn hơi do dự.

Lê Lạc Thủy nhìn La Chinh, trong lòng La Chinh cũng không khác gì bà…

“Để con làm đi, sư phụ” Lúc này Trần Hoàng Dịch Kiếm chợt đứng dậy, vô tư cười ha hả: “Đến lúc đó cùng lắm thì bị Thái Bạch sư huynh hỏi tội giết thầy thôi chứ gì”

La Tiêu nhìn Trần Hoàng Dịch Kiếm rồi lại nhìn Hoa Thiên Mệnh cách đó không xa, nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái.

Những người này đều do ông tự tay nặn ra, những gương mặt này ông đều quen thuộc…

Trần Hoàng Dịch Kiếm chém ra một đường sáng, phá hủy đại trận trong ngục giam.

Đại trận bị phá hỏng không thể cung cấp sinh mệnh lực cho La Tiêu, hơi thở của ông nhanh chóng suy bại, sau đó yên ổn “chết đi”.

Lê Lạc Thủy thu thi thể La Tiêu vào trong không gian tu di. Tuy thân thể tàn tạ chết đi sẽ không còn được tính là La Tiêu nữa và ông thực sự sẽ hồi sinh trong vũ trụ Đại Diễn, nhưng bà sẽ không bỏ mặc thi thể ông ở chỗ này.

Sau khi làm xong đâu đấy, Lê Lạc Thủy lạnh nhạt nhìn Đông Phương Hậu một cái rồi lạnh lùng nói: “Chinh Nhi, chúng ta đi!”

Đoàn người Lê Lạc Thủy rời đi, trong lòng Đông Phương Hậu cũng thở phào một hơi.

Ông ta còn đang sợ rằng đám hung thần ác sát này nhìn thấy thảm trạng của La Tiêu sẽ nổi giận mà phá hủy toàn bộ thần mộc Phù Tang…

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Tầng dưới cùng của vực sâu Ma Vực liên tục chấn động.

“Ầm ầm ầm…”

Một tòa cung điện nguy nga mọc lên từ dưới đất giống như một cây đại thụ nhanh chóng sinh trưởng, cứ thế mà trồi lên khỏi mặt đất.

Đám ác ma bên dưới đều hoảng sợ ra mặt, chẳng hiểu vì sao lại có biến cố này.

“Không phải cô gái kia đã đi rồi sao?”

“Những người khác đâu? Có phải còn có ai chưa ra khỏi cung điện băng hay không!”

“Vậy kẻ đó là ai? Có thể đột nhiên tạo ra tòa cung điện như này, hắn ta có năng lực nhường nào chứ…”

Tất cả ác ma đều ngẩng đầu nhìn lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận