Bách Luyện Thành Thần

Chương 2363: Hung vật tự tìm đường chết

Hàm Thanh Đế đã sớm đoán được Đông Phương Thuần Quân sẽ hỏi như vậy, ông ta khẽ mỉm cười đáp: “Sao Đại Thánh lại nói lời này? Ta và tên nhóc La Chinh kia không hề liên quan, vì sao lại phải đuổi theo hắn?”“Đương nhiên là ta cũng không biết vì sao” Đông Phương Thuần Quân lắc đầu nói.

Giọng điệu ông ta lạnh tanh, sắc mặt không vui.

Vốn dĩ việc để Hàm Thanh Đế gia nhập liên minh các gia tộc quyền thế đi chinh phạt vực sâu Ma Vực đã là một sự phá lệ.

Nhưng lúc ở trên đồng bằng Tuyệt Vọng, Hàm Thanh Đế chỉ để lại một câu rồi chạy mất, điều này khiến Đông Phương Thuần Quân cực kỳ bất mãn.

Hàm Thanh Đế bình tĩnh nói: “Chỉ có thể trách hai đứa con gái của ta, lúc còn ở trên đảo nổi, hai đứa từng có giao tình với La Chinh. Lần này có bọn chúng đi theo, người làm cha như ta đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ”

Đám người Đông Phương Thuần Quân cũng biết chuyện Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô quen biết La Chinh.

Dù sao lúc đó những thánh nhân này đều có mặt trên cấm địa biển Thời Gian, Hàm Thanh Đế giải thích như vậy cũng xem như hợp lý.

“Vậy sao? Nhưng không biết hai đứa con gái của ngươi đi đâu rồi? Có nhìn thấy đám người Đông Phương Cầu hay không?” Đông Phương Thuần Quân tiếp tục hỏi.

Trên mặt Hàm Thanh Đế hiện lên vẻ sầu khổ: “Ta chạy thẳng một mạch tới Hắc Thủy vực, chỉ thấy được Hàm Thương Yên con ta, còn La Chinh và hai đứa con gái của ta đều không thấy, ngay cả bóng dáng của ba vị á thánh cũng biến mất! Ta bèn hỏi Thương Yên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ nói những người đó đã chìm xuống vùng nước đen…” Hàm Thanh Đế quay đầu gọi: “Thương Yên! Con bẩm báo cụ thể những gì con thấy được cho Đại Thánh biết, không được giấu giếm hay bỏ sót bất cứ thứ gì!”

Hàm Thương Yên như thể đã chuẩn bị xong từ lâu, nhanh chóng bước ra khỏi nhóm đại viên mãn, đứng bên cạnh Hàm Thanh Đế, vái Đông Phương Thuần Quân một cái, sau đó kể lại chuyện xảy ra trên Hắc Thủy vực.

Hàm Thương Yên kể lại đúng như Hàm Thanh Đế đã nói, chỉ biên soạn chuyện các á thánh đuổi theo La Chinh vào vùng nước đen, không rõ sinh tử… sống động như thật.

“Bên ngoài đồng bằng Tuyệt Vọng có một vùng nước đen…”

Thật ra Đông Phương Thuần Quân đã tin vài phần, vừa trầm tư vừa khẽ thì thầm.

Nếu cả ba á thánh đều chết trong vùng nước đen, vậy kết cục của La Chinh đang chạy trốn trong đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

“Tạm thời mặc kệ thằng nhóc kia, số mệnh của hắn luôn luôn đi ngược ý trời, nhưng lần này hắn có mọc cánh cũng khó thoát khỏi vực sâu Ma Vực. Khi đội chúng ta nắm giữ vực sâu Ma Vực trong tay, hắn sẽ không còn đường sống!” Mục Hải Cực nói, ánh mắt đầy thù hận.

Mục Hải Cực đã quy kết cái chết của Mục Thiên Thủ lên đầu La Chinh.

Hàm Thanh Đế thấy Đông Phương Thuần Quân không tiếp tục truy cứu, cuối cùng cũng thờ phào một hơi.

Đánh một trận trên đồng bằng Tuyệt Vọng, liên minh các gia tộc quyền thế tổn thất rất ít, ngoại trừ Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ và Đường Sầu thì chỉ tổn thất hai chân thần đại viên mãn, đội quân ác ma này còn không có sức uy hiếp bằng mấy con tiểu ác ma lúc trước…

Sau khi lướt qua đồng bằng Tuyệt Vọng, hai bên vẫn là những dãy núi kéo dài không dứt.

Chính giữa một số ngọn núi là miệng núi lửa hình tròn đang phun ra từng dòng lửa.

Mấy con chim hình thù kỳ dị ngồi hai bên dãy núi, vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào những người đang bay vút qua.

Thực lực của những con chim này rất thấp, không có uy hiếp gì, nhưng ánh mắt âm u quái dị của bầy chim này lại khiến bọn họ cảm thấy bất an.

“Ánh mắt của bầy chim này thật khiến người ta chán ghét! Đốt!”

Đường Lôn khó chịu trong lòng, phất tay về phía đám chim quái hai bên.

“Vù vù…”

Hai ngọn lửa lan tràn ra khắp dãy núi.

Chim quái bị cuốn vào trong đó, tức khắc hóa thành những quả cầu nho nhỏ…

Chẳng mấy chốc, máu thịt xương cốt toàn thân đã bị đốt sạch sẽ đến mức không còn một mảnh vụn!

Một bầy chim quái quỷ dị đã bị Đường Lôn thiêu cháy, bầy chim quái bên cạnh vẫn không chạy trốn. Chúng vẫn nhìn chằm chằm mọi người bằng ánh mắt kỳ quái mặc cho ánh lửa lan tràn về phía mình, nuốt chửng chúng nó.

“Bầy chim quái này thật sự kỳ lạ…”

“Cho dù không sợ chết thì cũng đâu đến mức không thèm nhúc nhích, hay không phải là vật sống nhỉ?”

“Chắc chắn là sống!”

Hoàn cảnh trong vực sâu Ma Vực vốn đã vô cùng quỷ dị, giờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người càng thêm khó chịu.

Trong lúc mọi người còn đang sợ hãi thì một cảnh tượng khác kỳ quái hơn lại xuất hiện.

Hai ngọn lửa của Đường Lôn lan ra mấy dặm, nhưng những con chim kỳ lạ này cũng không bị cuốn vào trong lửa.

Từng con một lần lượt bay lên, xông thẳng về phía mọi người.

“Bầy chim này muốn tìm đường chết?”

Một á thánh bay phía ngoài chợt nhướng mày, chỉ thấy hắn ta khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chém một cái giữa không trung. Một đường ánh kiếm từ đầu ngón tay hắn ta bắn ra, bay lượn trên cao, chém giết giữa không trung.

“Phập phập phập…”

Toàn bộ chim quái lao tới từ phía bên trái đều bị tên á thánh này đánh nát, hóa thành một màn mưa máu, những đoạn chân đứt gãy rơi xuống mặt đất.

Chim quái từ những phương hướng khác bay tới cũng bị bọn họ tiện tay giết chết…

“Hành vi của bầy chim quái này đúng là muốn chết mà” Đường Lôn cau mày nói.

Đường Lôn thích dùng sức mạnh tuyệt đối để chinh phục tất cả, ông ta phản cảm nhất với những chuyện kỳ lạ như thế này, những lúc ông ta không thể nhìn thấu thì sẽ vô cùng bực bội.

Đông Phương Thuần Quân hơi nhướng mi. Dường như sực nhớ tới gì đó, ông ta đột nhiên mở miệng nói: “Đám chim quái này đúng là muốn chết, giống như Gia Lục vậy, và cả đám ác ma nó thống lĩnh, đều là muốn chết”

Mục Hải Cực và những thánh nhân khác nghe nói như vậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ bừng tỉnh.

“Thuần Quân huynh nói như vậy ta mới thấy, đám ác ma do Gia Lục dẫn đầu đúng là đang tự tìm đường chết!”

“Đúng là như vậy, đám ác ma này cũng không lợi hại như chúng ta tưởng tượng!”

“Nhưng vì sao bọn chúng lại muốn chết?”

Các thánh nhân vừa có một chút manh mối lại lần nữa rơi vào nghi hoặc.

Dù sao bọn họ cũng không phải ma vật trong vực sâu, không thể phỏng đoán suy nghĩ của những thứ trong vực sâu Ma Vực…

Sau khi đám chim quái bị giết sạch, vẻ yên tĩnh quay trở lại, nhưng sự yên ắng này không kéo dài nổi nửa nén nhang.

Mọi người đi về phía trước hơn mười dặm, núi non hai bên bỗng nhiên bắt đầu chấn động.

“Ầm ầm ầm…”

Từng ngọn lửa lan ra từ phía sau dãy núi, giống như một đám mây lửa liên miên không dứt.

Một chân thần đại viên mãn có ánh mắt sắc bén nhận ra đầu tiên, nói với vẻ khó hiểu: “Chiến mã lửa… Lại là một loại hung vật cấp thấp, đây thực sự là tầng thứ sáu của vực sâu Ma Vực?”

Ở tầng thứ nhất của vực sâu Ma Vực, chiến mã lửa rất thường thấy. Đa số những chân thần đại viên mãn ở đây đều đã tàn sát loại hung vật này, thậm chí còn có người từng thuần phục nó. Nhưng loại chiến mã này không thể ra khỏi vực sâu Ma Vực, nếu không sợ rằng đã có thể thấy bóng dáng của bọn chúng trên khắp các đảo nổi của các gia tộc quyền thế rồi.

“Chúng… cũng đến tìm chết sao?” Sắc mặt Đường Lôn càng thêm kỳ quái.

Đương nhiên Đường Lôn không biết rằng một cánh cửa truyền tống ở lối vào tầng thứ sáu đã khôi phục, có rất nhiều hung vật ùa ra từ trong đường hầm truyền tống.

Tộc trưởng Thiên Long và vài chân thần cấp cao ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, đều không biết làm sao.

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận