Bách Luyện Thành Thần

Chương 2008: Lỡ tay tổn thương

Dựa theo tốc độ hiện tại của La Chinh thì việc tránh khỏi mưa kiếm này là hoàn toàn không thểNếu như hắn sử dụng miếng ngọc tỷ thì việc đó không thành vấn đề, dù sao hắn chính là sự tồn tại vô địch trong khoảng thời gian đàn sâu kia cắn nuốt.

Nhưng hắn không muốn tùy tiện sử dụng, cho nên thứ có thể sử dụng khác là chân ý của đạo pháp tự nhiên.

Hắn không định sử dụng chân ý của đạo ngay, có điều đã chạy đến đây thì không thể từ bỏ được.

La Chinh nghĩ đến đây bèn bắt đầu chuẩn bị, đồng thời một luồng chân ý của đạo rất nhỏ bắt đầu xoay vòng chậm rãi bên trong cơ thể hắn.

Chân ý của đạo không phải là công pháp, nói đúng hơn thì nó là một sự lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc.

Khi phối hợp sự lĩnh ngộ sâu sắc ấy với những công pháp khác thì sẽ tạo nên hiệu quả thần kỳ.

La Chinh đã thử nghiệm điều đó.

“Bát Khúc Phi Yên!”

Sau khi chuẩn bị một luồng chân ý của đạo, bóng dáng của La Chinh bay ngược về phía sau.

Vào giờ phút này, La Chinh như biến thành người không xương, cả người chẳng khác gì loại chất lỏng đang chảy từ từ vậy!

Cho dù mật độ của đám kiếm kia có nhiều hơn, tốc độ nhanh hơn nhưng suy cho cùng vẫn không phải là một bức tường cản trở.

La Chinh thâm nhập vào trong mưa kiếm với dáng vẻ vô cùng kỳ dị.

Nếu lúc này có người đứng trong pháp trận thì sẽ thấy thân thể La Chinh xoay như bánh quai chèo, trông chẳng khác gì người tàn tật cả.

Nhưng những người ở bên ngoài pháp trận lại không phát hiện điều khác lạ.

“Chính là mi!”

La Chinh mỉm cười vì phát hiện ra linh kiếm chân ý trong rừng kiếm này, kế đó nhẹ nhàng chộp lấy nó.

La Chinh đã không còn kiêng dè sau khi thả lỏng mình.

Thậm chí hắn không tiếp tục tìm điểm mù để né tránh mưa kiếm. Sau khi dung hợp đạo pháp tự nhiên và Bát Khúc Phi Yên, hắn trắng trợn vượt qua mưa kiếm như cá bơi trong nước, tốc độ cướp kiếm đâu chỉ tăng thêm gấp mười lần.

Mặc Phách Nhi và Mặc Điển đều cho rằng La Chinh sẽ dừng lại ở linh kiếm chân ý thứ mười bảy, hơn nữa đang chuẩn bị xem La Chinh chịu khổ.

Bọn họ cứ chờ, sau đó chợt cảm thấy dao động kỳ lạ truyền đến từ trên người La Chinh trong pháp trận, chưa kịp suy nghĩ nó là gì thì đã thấy La Chinh lui về sau, một linh kiếm chân ý trên mặt đất lại bay lên.

“Đó… Đó… Đó là thanh thứ mười tám, hắn cố gắng chịu đựng bằng ý chí của mình à?” Mặc Phách Nhi nghẹn lời.

Mặc Điển gật đầu tán thành câu nói của Mặc Phách Nhi, nhưng chưa kịp lên tiếng thì linh kiếm chân ý thứ mười chín đã bay lên.

“Đó…” Mặc Phách Nhi lại chuẩn bị nói thì linh kiếm chân ý thứ hai mươi lại bay cao.

Lúc này Mặc Phách Nhi không nói gì nữa.

Mặc Điển cũng nghiêm túc nhìn La Chinh, trong mắt lộ vẻ hy vọng.

Lúc trước ông chỉ đùa rằng có lẽ La Chinh sẽ bắt được hai mươi ba thanh kiếm thôi, đừng nói tên đấy làm thật nhé?

Ba chân thần áo trắng bảo vệ pháp trận cũng trợn mắt và không nói nên lời trước cảnh tượng kỳ dị trước mắt, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng linh kiếm chân ý một bay lên!

Cửa tây vốn hơi ồn ào cũng rơi vào trạng thái yên lặng.

Không ít người cứ trợn mắt nhìn cảnh tượng ấy, bởi bọn họ biết mình đang chứng kiến một kỳ tích.

Thanh thứ hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba.

“Ù ù ù ù ù…”

Mặc Phách Nhi bỗng có cảm giác không đúng khi nhìn số linh kiếm chân ý ấy.

Hình như từ sau khi La Chinh bắt được linh kiếm chân ý thứ mười tám, tần suất dao động của đám linh kiếm chân ý đã tăng lên nhiều hơn. Dường như chúng muốn liều mạng thoát khỏi tay hắn, nhưng do hắn cầm chắc quá nên chúng đành phải bay liên tục quanh người hắn.

Sau khi bắt được linh kiếm chân ý thứ hai mươi ba, La Chinh cũng chạy đến cuối đường.

La Chinh ôm bó kiếm to, mỉm cười bước ra khỏi con đường đó!

Tại thời điểm hắn bước ra ngoài, linh kiếm chân ý đang được ôm trong lòng hắn lập tức biến mất.

Số linh kiếm chân ý ấy chỉ là hư ảo, hàng thật còn đang bay quanh La Chinh kìa.

Tuy nhiên, linh kiếm chân ý hư ảo biến mất chẳng khác nào đã thoát khỏi ràng buộc của La Chinh!

Vòng linh kiếm chân ý vốn luôn muốn thoát khỏi La Chinh chỉ đợi đến thời khắc này.

“Nằm xuống! Nguy hiểm!”

Trước khi linh kiếm chân ý bay vọt ra ngoài, Mặc Phách Nhi thét to.

“Vút vút vút vút vút vút vút vút!”

Hai mươi ba thanh linh kiếm chân ý vốn xoay quanh La Chinh lập tức bắn ra bốn phương tám hướng.

Chúng đều là vật báu từ thuở hồng hoang, tổng cộng có hai nghìn lẻ một linh kiếm chân ý trong tất cả tám mươi bảy tòa thần thành cùng tạo nên Tuần Minh Kiếm Trận của Kiếm tộc, một loại kiếm trận cực kỳ lợi hại.

Kiếm tộc chỉ phân phát chúng và phái ba người mặc áo bào trắng kia tạm thời bố trí pháp trận sàng lọc chân thần trong lúc tham gia Đạo Tranh thôi.

Linh kiếm chân ý bắn ra với tốc độ và sức mạnh không hề nhỏ.

May mà Mặc Phách Nhi đã phát hiện khác thường và báo động trước.

Hầu hết chân thần đều nằm sấp xuống, có chân thần còn lăn một vòng tại chỗ.

Ba chân thần áo trắng bảo vệ pháp trận cũng liều mạng né tránh, may mà bọn họ đều đang ngồi nên giờ chỉ cần nằm ngửa trên đất là được.

“Phập phập phập…”

Linh kiếm chân ý bay tứ tán, phần lớn đều ghim vào kiến trúc hai bên đường.

“Vù!”

Một linh kiếm chân ý trong đó ghim thẳng lên cánh cửa gỗ to rộng của cửa tây, thân kiếm vẫn không ngừng đong đưa.

“A!!”

Dù mọi người đã né tránh nhưng vẫn có hai chân thần bị bắn trúng và hét thảm.

Một người trong đó là Đại công tử Vương gia cách La Chinh gần nhất.

Mặc Phách Nhi nằm trên đất nhìn về phía hắn ta một lát rồi yên tâm vì hai thanh linh kiếm chân ý không bắn trúng chỗ hiểm.

Hắn ta vừa mới thở phào thì lại thấy Đại công tử Vương gia vừa bị trúng kiếm lăn lộn trên đất, cơ thể co quắp lại, điên cuồng la hét, hơn nữa gương mặt vặn vẹo trông đến là kinh khủng!

“Đại ca!” Vương nhị công tử không ngờ ca ca mình sẽ đau đớn đến thế, vừa vội vàng xông đến đỡ đại ca lên vừa trừng La Chinh.

“Xích Hỏa Lôi” Mặc Phách Nhi lộ vẻ mặt đành chịu.

Sáu thanh linh kiếm chân ý từ mười tám đến hai mươi ba có Xích Hỏa Lôi nhằm tạo sự tương đồng với ảo giác bên trong pháp trận, nếu đụng vào nó trong pháp trận thì không sao, nhưng bây giờ thanh có Xích Hỏa Lôi thật sự lại đâm trúng Đại công tử Vương.

Vương đại công tử sẽ phải chịu đau khổ khi Xích Hỏa Lôi chui vào trong cơ thể.

Còn La Chinh thì đang đứng sững sờ ở sát mép pháp trận.

Hắn vừa mới bước ra thì những linh kiếm chân ý đã bắn ra ngoài ngay nên tạm thời chưa kịp phản ứng.

Đợi đến khi hiểu ra thì hai chân thần đã nằm trên mặt đất rồi.

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận