Bách Luyện Thành Thần

Chương 2396: Vạch trần

Cô bé mắt xanh vẫn quan sát mọi người bằng ánh mắt hờ hững và không phát ra tiếng nàoCô bé mắt đỏ chuyển hóa nguồn năng lượng trong lúc bị tấn công và không ngừng truyền sang cơ thể của cô bé mắt xanh.

Không khí lạnh giá trong cặp mắt xanh mênh mông của cô bé ngày càng dày đặc hơn.

Phán đoán của cô gái kia là đúng.

Hai cô bé này cũng có thể chuyển đổi năng lượng cho nhau như hai quả cầu ánh sáng màu đỏ và lam trước đó.

Nếu như tích trữ năng lượng đến mức độ nhất định thì cũng có thể ép vỡ cô bé mắt xanh…

Tuy nhiên, tiền đề là cô bé này không biết phóng năng lượng.

Nhưng rất hiển nhiên, đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Thân thể Chân Ma đã có linh trí, cô bé mắt xanh tích trữ khí lạnh trong cơ thể đến một mức độ nhất định rồi sẽ phóng ra ngoài theo bản năng!

Cặp con ngươi xanh lam khẽ quét qua…

“Những người… phía trước…”

Cô bé mắt xanh khẽ nâng tay lên.

Một tia năng lượng cực kỳ tinh khiết quẩn quanh đầu ngón tay non nớt của cô bé. Số năng lượng này đều được chuyển hóa từ đòn tấn công của các thánh nhân, sau khi truyền vào trong cơ thể cô bé mắt xanh, năng lượng được được cô đặc lại đến mức cao nhất, nhiệt độ cũng hạ đến mức thấp nhất.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được khí lạnh tỏa ra từ năng lượng đó!

“Đi hết đi…”

Trong đầu cô bé mắt xanh còn chưa có khái niệm “chết”, cô bé chỉ phóng năng lượng về phía bọn họ theo bản năng mà thôi.

Khí lạnh quấn quanh thành những đóa hoa băng và lan ra trong hư không với tốc độ không tưởng. Cùng lúc đó, chúng cũng liên tục phát ra những tiếng vang trong trẻo và dễ nghe.

Lúc này, hầu hết mọi người đều tập trung vào cô bé mắt đỏ.

La Chinh không tham gia tấn công cô bé ấy vì đã có nhiều người làm vậy rồi, thêm hắn không nhiều mà thiếu hắn cũng chẳng ít.

Hơn nữa, hắn không cảm nhận được thái độ thù địch quá mạnh từ cô bé. Tuy cô bé xem mọi người là thức ăn nhưng nghe ra thì giống như một đứa trẻ không hiểu sự đời hơn, có lẽ nói chuyện đàng hoàng thì có thể…

La Chinh cũng biết mọi người không thể nào ngồi xuống nói chuyện hiền hòa với hai cô bé được. Dù sao ai cũng muốn sở hữu thân thể Chân Ma, hơn nữa giữa bọn họ cũng có quan hệ cạnh tranh cả trong tối lẫn ngoài sáng, ví như cô gái kia và liên minh các gia tộc quyền thế, Hàm Thanh Đế và Đông Phương Thuần Quân,…

“Ù ù…”

Vừa nghe thấy những tiếng động trong trẻo cất lên, La Chinh lập tức quay đầu lại và nhìn thấy vô số hoa băng mọc nhanh như cỏ dại, lan rộng về phía bọn họ.

“Mọi người cẩn thận!”

La Chinh vừa lùi về sau vừa lớn tiếng cảnh báo.

Mọi người vừa kết thúc đợt tấn công luân phiên thứ nhất, đang định quan sát tình trạng của cô bé mắt đỏ để chuẩn bị cho đợt kế tiếp thì nghe thấy lời cảnh báo của La Chinh, bọn họ đồng loạt quay đầu và biến sắc trước cảnh tượng vừa thấy!

“Cô bé màu lam cũng ra tay!”

“Đáng chết! Mau lui lại!”

“Hai cô bé này cũng có thể chuyển đổi năng lượng cho nhau giống như hai quả cầu ánh sáng kia!”

Quả cầu ánh sáng không biết phóng năng lượng nên kết quả là bị ép vỡ ra, nhưng cô bé này lại biết…

Cô gái kia sầm mặt lại, song nàng ta cũng chỉ còn cách lùi về sau khi đám hoa băng tiếp cận.

Tuy nhiên, do nàng ta và các bản sao của thánh nhân cách phía bên phải của cô bé mắt xanh gần nhất nên ba thánh nhân bản sao né không kịp đã bị hoa băng xuyên qua người.

Ba thánh nhân bản sao trúng chiêu, bề mặt bên ngoài lập tức phủ một tầng sương lạnh, chỉ chớp mắt đã bị đông cứng!

Cô bé mắt xanh thấy các thánh nhân không ngừng lùi về sau bèn bay nhẹ trên không trung như âm hồn, đuổi theo bọn họ…

“Các ngươi trốn không thoát đâu!”

Cô bé mắt đỏ ở phía khác cũng tươi cười, khẽ vỗ đôi tay nhỏ bé của mình, ngay sau đó những đóa sen đỏ lại bắt đầu ngưng kết liên tục!

Trong lúc hai cô bé cùng hành động, sợi dây xanh lam kia lại thu hút sự chú ý của mọi người.

“Hai cô bé này cần sợi dây đó để truyền năng lượng cho nhau!” Mục Hải Cực nhìn chằm chằm vào sợi dây.

“Nghĩ cách cắt đứt nó đi!” Phương Thập Hình hô to.

Phương Thập Hình vừa dứt lời thì Lãnh Diệu đã bay về phía sợi dây màu xanh lam kia và bổ tay xuống.

“Roẹt!”

Thần đạo Huyền Băng cuộn trào và ngưng tụ thành một thanh đao băng khổng lồ, chém về phía sợi dây kia.

Tất cả sức mạnh quy tắc không gian đều bị cấm cản trong vực sâu Ma Vực, các thánh nhân còn chẳng thể thôi thúc sức mạnh dịch chuyển nên dĩ nhiên là cũng không thể cắt đứt sợi dây đó.

Thật ra mọi người đã dự đoán được chuyện này, bởi lẽ nếu sợi dây này bị đứt dễ thế thì nó đã đứt từ lúc những đợt năng lượng mạnh mẽ tấn công vào cô bé mắt đỏ rồi.

“Không thể xé rách không gian nơi này! Chúng ta không thể cắt đứt kết nối giữa cả hai!”

“Trừ khi có người chém được không gian…”

Các thánh nhân, á thánh và chân thần đại viên mãn đều cau mày, đồng thời không ngừng chạy trốn quanh không gian này.

Đôi mắt Hàm Thanh Đế dần lóe lên tia sáng, sau đó không kiềm được mà nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón cái.

Nếu ông ta sử dụng Thái Hòa Thần Thương thì sẽ có thể cắt đứt sợi dây xanh lam đó!

Thậm chí có thể nói rằng Thái Hòa Thần Thương chính là chìa khóa giành lấy thân thể Chân Ma!

Nhóm thánh nhân như Đông Phương Thuần Quân và Mục Hải Cực đều tự tin quá đáng vào thực lực của mình. Bọn họ cho rằng thánh nhân có thể nghiền nát mọi thứ và chinh phục toàn bộ vực sâu Ma Vực, nhưng đâu ngờ sau khi tiến vào hư không và đối mặt với sự tấn công của hai cô bé kia, họ đã rơi vào thế phải chết. E rằng chỉ mình Hàm Thanh Đế có thể phá giải thế cục này!

“A a!”

Hai chân thần đại viên mãn chạy hơi chậm nên bị sen đỏ vây lấy.

Tiếng kêu thảm thiết chỉ kéo dài chưa đến một lần hô hấp thì đã im bặt vì chủ nhân của tiếng kêu đã biến thành tro tàn.

Chứng kiến cảnh tượng đầy xót xa ấy, Hàm Thanh Đế chỉ nở nụ cười thản nhiên.

Giờ còn chưa phải là thời điểm cho ông ta ra tay.

Dù ông ta ra tay ngay bây giờ thì cũng không thắng được Đông Phương Thuần Quân và cô gái kia.

Ông ta phải đợi mọi người chết gần hết mới được!

“Cứu ta, tộc trưởng…”

Một á thánh thuộc Lãnh gia dính phải hoa băng.

Cầu cứu trong tình cảnh này là vô nghĩa, á thánh ấy đã bị đóng băng trong chớp mắt.

Hai cô bé bay trong không gian còn nhanh hơn các thánh nhân một bậc, cứ tiếp tục như vậy thì mọi người rồi sẽ chết dần chết mòn dưới sự truy đuổi của hai cô bé.

Mọi người đều thấy lòng nặng trĩu, duy chỉ có Hàm Thanh Đế là thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí ông ta còn thầm mong bọn họ chết mau mau đi.

Vào lúc này, Hàm Thanh Đế cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía mình, đó là La Chinh đang đứng cách đó nghìn mét.

Lúc chạm phải ánh mắt ấy, trong lòng ông ta chợt sinh ra cảm giác không rõ. Sau đó ông ta lại nghe La Chinh nói: “Ta nhớ thánh nhân Hàm gia đã sử dụng một vũ khí tín ngưỡng trong lúc đuổi giết ta thì phải. Chắc hẳn thánh nhân Hàm gia đã lấy được vũ khí tín ngưỡng ấy từ vực sâu phải không? Nó không bị quy tắc của vực sâu Ma Vực áp chế và có thể thoải mái dịch chuyển không gian, không biết nó có thể cắt đứt mối liên hệ giữa hai cô bé không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận