Bách Luyện Thành Thần

Chương 3818: Người có trí tuệ

Động tác của con quái vật nhỏ kia vô cùng lưu loát, có lẽ đã giải khóa bát quái rất nhiều lần. Nó có thể nhanh chóng tìm ra bí quyết giải khóa bát quái, chưa đầy nửa nén hương đã tháo từng chiếc ra, trong thời gian còn lại nó vẫn luôn nhìn chằm chằm La Niệm, như muốn xem thử bản lĩnh của cậuBởi vì đã trải qua hai lần trước đó, bây giờ La Niệm đã có thể giữ bình tĩnh, ngược lại không gấp gáp như vậy nữa. Thậm chí cậu còn quan sát những con quái vật khác, sau đó mới đưa hai tay về phía khóa bát quái, hai tay cầm lấy mặt bên của khóa bát quái khẽ lắc một cái, kéo một cái đã dễ dàng mở ra.

Cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư… Sau khi không nhanh không chậm tháo sáu cái khóa bát quái ra, La Niệm khẽ mỉm cười với con quái vật đối diện, bắt đầu ghép một số thành phần lại với nhau.

Ghép hai ổ khóa bát quái lớn nhất và nhỏ nhất lại, lại lấy thêm mấy ổ khóa cỡ trung bình vào, cuối cùng tạo thành một hình dáng kỳ lạ.

Sau khi ghép tất cả khóa bát quái tạo thành một kết cấu lớn, La Niệm đặt chúng vào, đưa tay nhẹ nhàng nhấn lên trên một cái, kết cấu kia ầm ầm sụp đổ, trở về thành những mảnh ghép nhỏ.

Con quái vật nhìn chuỗi động tác hoa cả mắt của La Niệm, trong mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, thứ này còn có thể chơi như vậy?

La Niệm nhún vai với con quái vật nhỏ, sau đó tựa vào lồng giam bên cạnh.

Sau khi thời gian kết thúc, không gian dưới đất lại bắt đầu dọn dẹp kẻ thất bại.

“Xèo xèo xèo…” Một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, đồng nghĩa với một nhóm quái vật bị thanh trừng, những con quái vật còn sót lại trong lồng giam e rằng không còn được đến một phần trăm.

Ngày thứ ba, một vòng khảo sát nữa lại tiếp tục, lần này là tháo giải một bộ Bách Liên Hoàn tinh vi.

La Niệm chưa từng thấy Bách Liên Hoàn. Nhưng với sự thông minh tuyệt đỉnh của cậu, sau khi cầm lên suy nghĩ một lúc thì La Niệm dễ dàng tháo nó ra.

So sánh với con quái vật nhỏ đang gãi đầu gãi tai đối diện, dường như vật này khá khó đối với nó.

“Không cười được nữa rồi chứ gì…” La Niệm nhún vai.

Có điều đầu óc của con quái vật nhỏ cũng không ngu xuẩn, mặc dù Bách Liên Hoàn phức tạp nhưng nó thử hết lần này đến lần khác, mất khoảng hơn nửa canh giờ mới tìm ra được mấu chốt tháo giải Bách Liên Hoàn, sau đó tháo từng chiếc vòng một ra.

Lúc tháo đến chiếc vòng cuối cùng, con quái vật nhỏ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn La Niệm thật sâu, bây giờ nó đã coi La Niệm như một đối thủ xứng tầm.

“Xèo xèo xèo xèo xèo…” Đã đến giờ.

Không gian dưới đất lại truyền tới một loạt âm thanh.

Vốn quái vật còn sống sót đã chẳng còn mấy con, bây giờ những âm thanh kia đã thưa thớt đi nhiều.

Sau đó có ba “con nhện” xuất hiện ở cửa của không gian dưới đất, một “con nhện” trong số đó mở nhà giam, kéo La Niệm từ bên trong ra, lại khóa vào sau lưng nó.

Con quái vật nhỏ cũng bị đối đãi như vậy.

Ngoài hai bọn họ, trong không gian dưới đất còn một con vượn đen rất cao, nó cũng bị khóa lại sau lưng “con nhện”.

“Ba “con nhện”, chẳng lẽ chỉ còn lại ba người chúng ta?”

La Niệm ngồi sau lưng “con nhện”, lúc này mới phát hiện không gian dưới đất vốn đông đúc bây giờ đã cực kỳ trống trải, ngoài ba người bọn họ thì những con quái vật khác đều đã chết! Tỷ lệ đào thải như vậy thật đáng sợ!

“Sàn sạt sàn sạt sàn sạt…” Ba con nhện nâng bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong.

Điểm cuối của không gian dưới đất là những bậc thang nhìn không tới nấc cuối, ba con nhện không nhanh không chậm leo trên những bậc thang này.

Con vượn đen kia co quắp trong lồng giam không nói gì, con quái vật nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó ánh mắt lại khóa chặt trên người La Niệm, nó cực kỳ hứng thú với La Niệm.

La Niệm cũng quen với hành động quái dị của con quái vật nhỏ kia rồi, chỉ coi như không nhìn thấy, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng vào lúc này, con quái vật nhỏ bỗng mở miệng hỏi: “Ngươi… Tên là gì?”

Nghe thấy lời con quái vật nhỏ kia nói, La Niệm chợt mở mắt ra, trong mắt đều là vẻ không tưởng tượng nổi.

Con quái vật nhỏ nói tiếng Phạn! Là tiếng Phạn của Tứ Linh Môn!

Nếu đổi thành La Chinh, Khương Tử Nha bọn họ đương nhiên nghe không hiểu, có điều La Chinh dựa vào văn minh Thiên Chấp cũng có thể tiến hành dịch nghĩa.

La Niệm không cần dịch giải, cậu có thể đọc hiểu Phạn văn, nghe hiểu tiếng Phạn…

Nhưng bản thân tiếng Phạn là ngôn ngữ của Tứ Linh Môn, tại sao con quái vật nhỏ trong Thâm Không này cũng biết? Chẳng lẽ sinh linh Thâm Không cũng trao đổi với nhau bằng tiếng Phạn?

Không thể nào! Lúc trước La Niệm đã nghe ngóng rất kỹ. Phạn văn tiếng Phạn căn bản là văn hóa do Tứ Linh Môn sáng tạo ra, không phải từ Thâm Không lưu truyền xuống.

“Ta…” La Niệm niết cổ mình, phát ra một chuỗi âm thanh liên tiếp.

Phát âm của tiếng Phạn vô cùng phức tạp, ví dụ như La Chinh vì để phát ra được tiếng Phạn trực tiếp mời một đám người “hợp xướng”.

Mặc dù La Niệm biết đọc Phạn văn như thế nào, nhưng một mình cậu phát âm rất khó, ê ê a a cả buổi mới nói được điều mình muốn biểu đạt: “Ngươi… biết nói tiếng Phạn?

Con quái vật nhỏ gật đầu, cũng dùng tiếng Phạn sứt sẹo trả lời: “Ngươi… cũng biết…”

“Không phải là nói thừa hay sao?” Trong lòng La Niệm thầm oán, lại hỏi: “Ai… dạy các ngươi?”

Con quái vật nhỏ đưa tay chỉ La Niệm, sau đó khua tay múa chân: “Nhân… Linh”

“Nhân linh… họ Tiết?” Mắt La Niệm chợt mở to.

Trong hai canh giờ Khổ Thụ trao đổi với La Niệm, có hai chuyện bọn họ lo lắng nhất, thứ nhất là Tiết trưởng lão còn sống hay không, thứ hai là cho dù Tiết trưởng lão còn sống, La Niệm có tìm được ông hay không.

Từ lúc con quái vật nhỏ trúc trắc nói tiếng Phạn, trong lòng La Niệm đã dấy lên hy vọng. Tiếng Phạn của con quái vật nhỏ có thể là do Tiết trưởng lão dạy, nếu là như vậy thì cậu quá may mắn rồi, vừa mới tiến vào Thâm Không không lâu đã lấy được tin tức về Tiết trưởng lão!

Con quái vật nhỏ rất tốn sức để hiểu được lời La Niệm nói, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Ừ…”

Tiết trưởng lão còn sống!

Tâm trạng La Niệm vô cùng kích động, vội vàng hỏi: “Ông ấy… ở đâu? Có thể… dẫn ta tới đó không?”

“Ông ấy ở bên ngoài” Con quái vật nhỏ chỉ về một hướng: “Chúng ta không ra được”

“Không ra được?” Trong lòng La Niệm hơi kinh hãi.

“Ừ, vĩnh viễn cũng… không ra được” Con quái vật nhỏ gật đầu.

Tin tức này giáng vào đầu La Niệm một gậy. Vốn là cậu còn nghĩ mình thông qua từng vòng khảo sát, cuối cùng có thể lấy lại tự do. Nghe con quái vật nhỏ nói vậy, mình sẽ bị giam ở nơi này vĩnh viễn ư?

“Tại sao?” La Niệm cau mày, vẻ mặt hơi khó coi.

“Phải là người có trí tuệ cao nhất nơi này mới có thể… nghịch chuyển, ngươi… là người thông minh đó sao?” Con quái vật tụng niệm theo nhịp điệu.

Người thông minh nhất mới có thể nghịch chuyển?

La Niệm nghiền ngẫm những lời này.

Một đường này đều là khảo sát về trí tuệ, đúng là có vẻ như đang chọn tồn tại có trí khôn. Nhưng cái gọi là “trí khôn” này thật ra có giới hạn, đầu óc thông minh tới đâu đi nữa cũng không chống lại nổi sức mạnh chí cường.

La Niệm tự cảm thấy mình thông minh hơn con quái vật nhỏ, hơn con vượn đen kia, nhưng bàn về thực lực cậu vẫn không đụng được tới một đầu ngón tay của đối phương.

Rốt cuộc thành Thiên Luân đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải chọn ra người có trí tuệ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận