Bách Luyện Thành Thần

Chương 2354: Thảo Viêm Kim

Trần Hoàng Dịch Kiếm là kiếm khách, bản thân hắn ta cũng cực kỳ yêu thích các loại bảo kiếm. Nhưng hắn ở trong Thần vực không lâu, trong tay cũng chỉ có ba thanh trường kiếm có thể xưng là chí bảo hồng môngTuy nhiên, chí bảo hồng mông cũng được phân chia cấp độ cao thấp khác nhau. Ba thanh trường kiếm này của hắn ta chỉ được xem là loại bình thường thôi.

Ngoài ba thanh trường kiếm này ra, những thanh trường kiếm khác chỉ là vật tầm thường trong Thần vực. Các thần dân bình thường muốn giành được một thanh là chuyện không hề khó.

“Ta cũng chỉ có những thứ này thôi, không biết thiếu chủ có chuẩn bị bội kiếm nào để dùng không?” Trần Hoàng Dịch Kiếm quay đầu nhìn La Chinh, hỏi.

“Đương nhiên là có rồi” La Chinh mỉm cười.

Sau đó, hắn cũng làm giống Trần Hoàng Dịch Kiếm, bước tới trước cái bàn dài kia. Hắn đưa tay ra khẽ vuốt một cái, lén lút gõ chiếc nhẫn tu di ở trong tay.

Từng thanh trường kiếm ở trong chiếc nhẫn tu di được lấy ra, rơi xuống mặt bàn.

Từ Thần vực tới vùng đất hoang cốt, La Chinh cũng không cố ý thu gom những bảo vật kia, nhưng nếu thấy chiến lợi phẩm thì hắn vẫn lặng lẽ thu gom chúng, đợi đến lúc có thời gian rảnh sẽ từ từ sắp xếp lại.

Một số vật bình thường không lọt vào mắt hắn, La Chinh sẽ ném luôn đi, còn một vài chí bảo hồng mông thì hắn để lại trong Tiên phủ…

Ngay cả như vậy, số lượng pháp bảo mà hắn góp nhặt được trong mấy năm gần đây vẫn không hề nhỏ..

“Keng keng coong coong…”

Từng thanh trường kiếm trượt từ chiếc nhẫn tu di trên ngón tay của La Chinh xuống.

Khi Trần Hoàng Dịch Kiếm nhìn thấy những thanh trường kiếm này, hắn ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm.

“Chí bảo hồng mông!”

“Ở đây có mấy chục thanh trường kiếm đều có phẩm chất là chí bảo hồng mông…”

“Hình như thanh trường kiếm màu nâu này là chí bảo Hỗn Độn. Thanh kiếm này tên là gì?”

Thấy vẻ kích động của Trần Hoàng Dịch Kiếm, La Chinh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ đáp lại rằng: “Không nhớ rõ…”

Hắn lấy được thanh trường kiếm màu nâu này ở trong chiếc nhẫn tu di của một vị hoang thần nào đó, đương nhiên hắn không biết tên của nó rồi.

Dù sao người này cũng là một á thánh…

Dựa theo thực lực hiện tại của Trần Hoàng Dịch Kiếm, đối với hắn ta, những vật này chẳng khác nào phế liệu, không hiểu tại sao hắn ta lại kích động đến vậy?

Ý nghĩ của La Chinh cũng không hề sai.

Với tu vi và thực lực hiện tại của Trần Hoàng Dịch Kiếm, những bảo kiếm này vốn chẳng thể lọt vào mắt hắn ta được.

Năm đó, lúc Trần Hoàng Dịch Kiếm bước vào Thần vực cũng là lúc La gia rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, vì thế hắn ta cũng không ở lại quá lâu đã bị ép trốn vào trong vực sâu Ma Vực rồi…

Vì thế hắn ta không có cơ hội đi sưu tầm các loại bảo kiếm trong Thần vực.

Bản thân Trần Hoàng Dịch Kiếm là một người si mê kiếm, thấy La Chinh ném những thanh trường kiếm này ra, đương nhiên hai mắt hắn ta sẽ sáng lên.

Trần Hoàng Dịch Kiếm nói cần một trăm hai mươi tám thanh trường kiếm, La Chinh liền lấy hơn một trăm thanh trường kiếm bên trong chiếc nhẫn tu di ra, xếp trên chiếc bàn dài này.

“Số kiếm này đủ chưa?” La Chinh hỏi.

“Đương nhiên là đủ rồi!” Trần Hoàng Dịch Kiếm đưa tay vuốt ve một trong số những thanh trường kiếm đó, đây là một thanh trường kiếm mà La Chinh lấy được từ trong Kiếm tộc. Kiếm tộc là bộ tộc chung tình với kiếm đạo, đương nhiên thuật đúc kiếm của bọn họ không tầm thường rồi. Vì thế nó lập tức thu hút được sự chú ý của Trần Hoàng Dịch Kiếm: “Thiếu chủ có thể tặng thanh kiếm này cho ta được không?”

“Nếu ngươi thích thì cứ lấy đi, đừng ngại” La Chinh gật đầu, cười nói.

Gương mặt dưới mái tóc bù xù của Trần Hoàng Dịch Kiếm lộ ra nụ cười như đứa trẻ, người thực sự yêu kiếm sẽ có biểu hiện như vậy…

“Ta phải luyện hóa từng thanh trường kiếm này à?” La Chinh hỏi.

Trần Hoàng Dịch Kiếm gật đầu: “Ta giúp ngươi tế luyện một lượt, đợi lát nữa khi những thanh trường kiếm này cắm vào trong biển minh tưởng, ngươi kích thích chúng là được!”

Hắn ta nói xong, đưa tay vỗ nhẹ chiếc bàn dài kia.

“Vù vù vù…”

Tất cả các thanh trường kiếm liền bay lên khỏi mặt bàn.

Một tay của Trần Hoàng Dịch Kiếm vung kiếm cực nhanh, trên chuôi của mỗi thanh trường kiếm kia xuất hiện một ấn ký lớn chừng ngón tay cái.

Khoảng mười mấy hô hấp sau, Trần Hoàng Dịch Kiếm đã chuẩn bị hoàn tất.

Hắn ta nói với La Chinh: “Ngươi hãy cầm lấy những thanh trường kiếm này, theo ta tiến vào trong nước đen”

“Còn phải tiến vào trong nước đen à?” La Chinh nhướng mày.

Mặc dù hắn đã hiểu đại khái về biển minh tưởng qua miêu tả của Trần Hoàng Dịch Kiếm, nhưng trong nước đen có những “vật không thể xác định” kia và sức mạnh sợ hãi nguyên thủy nữa, chúng làm trong lòng La Chinh cảm thấy không thoải mái.

Trần Hoàng Dịch Kiếm nhận ra cảm xúc hiện tại của La Chinh, hắn ta cười ha ha: “Yên tâm đi, bây giờ chúng ta đã vào khu vực sâu của biển minh tưởng rồi”

“Khu vực sâu của biển minh tưởng? Nơi này không có những “vật không thể xác định” kia sao?” La Chinh tò mò hỏi.

“Không… Chúng có ở khắp nơi” Trần Hoàng Dịch Kiếm đáp lại.

“Vậy làm sao chúng ta hành động được?” La Chinh hỏi tiếp.

“Đương nhiên là phải nhờ vào thứ này rồi” Trần Hoàng Dịch Kiếm vừa nói vừa móc ra một khối kim loại hình tam giác.

Hắn ta khẽ vung bên ngoài khối kim loại kia một cái, bề mặt của khối kim loại này như đang bốc cháy, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt, chiếu sáng toàn bộ không gian trong khoảng trống. Trên mặt Trần Hoàng Dịch Kiếm và La Chinh như được dát một lớp phấn vàng, cực kỳ chói mắt.

Đồng thời, La Chinh còn cảm nhận được một chút ấm áp từ trong khối kim loại này.

“Cảm giác ấm áp này… Trước đây ta đã từng cảm nhận được” La Chinh nhìn khối kim loại này, nói.

Trần Hoàng Dịch Kiếm gật đầu đáp: “Lúc trước, tâm cảnh của ngươi bị sợ hãi áp chế, ta vừa dùng ‘Thảo Viêm Kim’ loại trừ sự sợ hãi của ngươi. Lúc di chuyển ở tầng trên của biển minh tưởng thì không cần thứ này, nhưng ta dẫn ngươi đi chuyến này là để bày kiếm trận, không thể thiếu thứ này được”

Thảo Viêm Kim này cũng là một vật hiếm thấy được sinh ra trong biển minh tưởng.

Dưới đáy biển minh tưởng, có một số “vật không thể xác định” cực kỳ mạnh. Nếu đụng phải những “vật không thể xác định” ấy thì dù là mấy ác ma lợi hại nhất kia chắc chắn cũng phải chết.

Nhưng những “vật không thể xác định” này lại cực kỳ kiêng kỵ ánh sáng do Thảo Viêm Kim tỏa ra.

Chỉ cần hào quang của Thảo Viêm Kim không biến mất thì có thể đi lại dưới đáy biển một cách thoải mái.

“Đi theo sát ta!”

Trần Hoàng Dịch Kiếm nói, tiện tay cầm Thảo Viêm Kim, đi ra ngoài khoảng trống.

La Chinh thấy thế bèn đưa tay ra khẽ phẩy qua chiếc bàn kia một cái, những thanh trường kiếm được Trần Hoàng Dịch Kiếm tế luyện vừa rồi mau chóng được thu vào trong chiếc nhẫn tu di của hắn.

“Ùm ùm…”

La Chinh theo sát Trần Hoàng Dịch Kiếm, lại chui vào trong nước đen sền sệt kia một lần nữa.

Trước đây, khi La Chinh rơi xuống, chỗ này tối đen đến mức giơ tay lên không thể nhìn thấy được năm ngón tay.

Nhưng lần này, sau khi Trần Hoàng Dịch Kiếm kích phát Thảo Viêm Kim, ánh sáng màu vàng kim tỏa ra từ Thảo Viêm Kim khuếch tán trong nước đen, làm chu vi mười mét xung quanh được chiếu sáng.

“Đừng có tách khỏi ánh sáng của Thảo Viêm Kim, những vật không thể xác định này cực kỳ nhạy cảm, bọn chúng sẽ từ từ tụ tập tới, theo sát sau lưng chúng ta. Nếu như ngươi rời khỏi phạm vi chiếu sáng của ánh sáng màu vàng kim này, bọn chúng sẽ cùng nhau tấn công đấy!” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói.

“Không phải ngươi nói những ‘vật không thể xác định’ này không có hình dáng sao? Vậy làm sao ngươi biết bọn chúng công kích?” La Chinh nghĩ đến đây liền hỏi ngay.

Trần Hoàng Dịch Kiếm nghĩ một lát rồi mới đáp lại: “Ta từng bị ác ma truy sát trong biển minh tưởng một lần… Thảo Viêm Kim mà ác ma ấy cầm cháy hết, lúc ánh sáng kia bị tắt, những ‘vật không thể xác định’ kia đã kéo tới”

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Trần Hoàng Dịch Kiếm vẫn còn rất sợ hãi. Những ác ma kia đều cực kỳ sợ hãi vật không thể xác định này.

Hai người đang nói chuyện thì La Chinh chợt cảm nhận được bên cạnh mình truyền tới một tia dao động, hai người đồng thời quay đầu lại, dường như ở nơi xa có rất nhiều quái vật khổng lồ đang từ từ tiến lại gần…

(Hết tập 139)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận