Bách Luyện Thành Thần

Chương 3185: Sương trắng

La Chinh vừa nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu đỏ này đã lập tức nhận định chúng là tồn tại không thua kém gì Nguyệt Hỏa NôCùng lúc đó, La Chinh đột nhiên cảm nhận được cảm xúc của Thanh Ngọc Chi Linh có dao động khá lớn, đó là một sự phẫn nộ không thể nào đè nén.

“Đó là bộ tộc Vô Không” Thanh Ngọc Chi Linh nói.

Trước đó, Thanh Ngọc Chi Linh đi vào Bỉ Ngạn với thế như chẻ tre, chỉ trong một thời gian ngắn đã được xếp vào danh sách mười văn minh đứng đầu, Dực Vương cũng trở thành tồn tại cường đại vô cùng quan trọng trong Bỉ Ngạn, nhưng vì nảy sinh mâu thuẫn với bộ tộc Vô Không nên buộc phải ẩn mình tại đầm lầy đen của Ám Vực Thập Tam Trọng Thiên…

Có thể hiểu văn minh Thanh Ngọc và bộ tộc Vô Không mâu thuẫn lớn đến chừng nào.

“Đó chính là hình thái của tộc Vô Không à? Sao lại giống tộc Nguyên Linh vậy?” La Chinh nhìn ra xa, đánh giá quả cầu màu đỏ.

Trong căn phòng sắt của vòng xoáy năng lượng, Hóa Hình Ma Khối từng biến thành hình dáng của tộc Nguyên Linh, chính là một quả cầu trơn nhẵn.

Nguyệt Hỏa Nô đến từ tộc Nguyên Linh, nhưng hai quả cầu đỏ kia còn giống tộc Nguyên Linh hơn.

“Hừ, tộc Vô Không còn chẳng phải là một văn minh, chúng là một đám sinh linh thờ phụng Đạo Vô Không tập trung lại với nhau, nói cách khác, đám sinh linh này đều là phản đồ của các đại tộc” Thanh Ngọc Chi Linh nói.

Nhắc tới tộc Vô Không, trên mặt Thanh Ngọc Chi Linh lại tràn đầy vẻ oán hận.

“Thì ra là thế” La Chinh khẽ gật đầu.

La Chinh cũng không ngờ mình cầm một chiếc chìa khóa Bỉ Ngạn xâm nhập nơi này lại lần lượt kinh động đến những tồn tại cường đại ở những tầng trời trên kia.

Hai gã Nguyệt Hỏa Nô cũng chú ý tới hai quả cầu đỏ ở lối vào.

“Vô Không Chi Linh, hai phản đồ xuất hiện rồi” Giọng của số mười hai trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.

“Chúng ta có phải xử lý phản đồ không?” Số mười ba hỏi.

Thứ mà tộc Nguyên Linh không thể tha thứ nhất chính là phản đồ, hễ gặp phản đồ của tộc mình ở đâu thì ở đó sẽ diễn ra trận chiến không chết không ngừng.

“Thôi, lấy được chìa khóa Bỉ Ngạn vẫn quan trọng hơn, thức tỉnh số mười bốn đi, dùng bụi sao của ta làm cho nó khôi phục sức mạnh” Số mười hai nói.

Chúng vốn định lấy chìa khóa Bỉ Ngạn rồi sẽ lập tức trở về, sau đó mới thức tỉnh số mười bốn.

Hiện tại tộc Vô Không xuất hiện, chúng không chỉ phải lấy được chìa khóa Bỉ Ngạn mà còn phải đối phó với hai tên Vô Không này.

Nguyệt Hỏa Nô cần giúp đỡ, chỉ có thể thức tỉnh số mười bốn ngay tại đây, cái giá phải trả chính là tiêu hao cực nhiều bụi sao quý giá.

Ngay khi số mười ba đang vội vàng lấy linh hạch ra, số mười hai chợt lên tiếng an ủi: “Yên tâm, không cần sốt ruột, hai Vô Không Chi Linh này không đuổi kịp ngay được đâu…”

Vô Không Chi Linh cũng sẽ gặp phải sự ngăn cản của Ẩn Thú.

Nhưng số mười hai còn chưa nói xong, một con Mạt Thử đột nhiên kêu lên chít chít. Mạt Thử như một làn sóng thủy triều dâng thẳng lên trên cột đèn.

Ẩn Thú buộc trên cột đèn tuy lợi hại nhưng chúng chỉ có một con, đối mặt với đông đảo Mạt Thử, chúng cũng không có cách nào, cho dù dùng sức mạnh bộc phát giết chết mấy chục con Mạt Thử, nhưng đằng sau còn có nhiều Mạt Thử hơn nữa nhào tới lấp kín.

“Vù…”

Làn sóng chuột dâng lên đèn Linh Ẩn, dùng thân thể của mình dập tắt ngọn lửa đen, sau đó chúng không hề có ý định dừng lại, tiếp tục xông tới một cột đèn khác như một làn sóng thủy triều.

Một cột…

Hai cột…

Ba cột…

Ngọn lửa trên những cột đèn nhanh chóng tắt ngấm, hai tên Vô Không Chi Linh đi thẳng một mạch, tốc độ như vậy nhanh hơn La Chinh và Nguyệt Hỏa Nô đâu chỉ gấp mười lần?

La Chinh chú ý tới cảnh tượng này, trong lòng cũng thoáng kinh hãi. Với tốc độ như vậy, vượt qua khu vực sa mạc hình tròn chỉ cần thời gian một nén nhang mà thôi.

Hắn thôi nghĩ ngợi, tập trung đối phó con Ẩn thú đằng trước. Sau khi vượt qua ba cột đèn, cuối cùng cũng tới biên giới khu vực sa mạc này, bước vào một vùng thảo nguyên hình tròn.

Nơi hai hình tròn nối liền giống như một không gian khác, La Chinh và Phượng Ca vừa tiến vào đó đã lập tức biến mất.

Bên này số mười ba đang liên tục rót bụi sao vào linh hạch của số mười bốn. Sau khi hấp thu đủ bụi sao, từng ngọn lửa xanh biếc đột nhiên bùng lên từ linh hạch, lần nữa hóa ra thân hình số mười bốn, áo giáp vốn đã tan vỡ cũng dần dần ghép lại.

“Ồ, tại sao lại có Vô Không Chi Linh tới đây?” Số mười bốn vừa khôi phục thần trí đã lập tức nhìn thấy hai quả cầu màu đỏ đang liên tục tiến tới.

“Chuẩn bị chiến đấu” Số mười hai nói.

Thấy tộc Vô Không dựa vào đám Mạt Thử này để tiến vào một cách dễ dàng, trong lòng số mười hai vô cùng khó chịu. Xem ra muốn tranh đoạt chìa khóa Bỉ Ngạn từ tay hai Nhân tộc kia thì phải giải quyết hai tên Vô Không Chi Linh này trước.

Nhưng hai Vô Không Chi Linh không hề có ý định tới gần Nguyệt Hỏa Nô, chúng tiến lên được một khoảng lại chỉ huy Mạt Thử rẽ sang một góc, tránh khỏi vị trí của Nguyệt Hỏa Nô.

Bóng người trong một quả cầu đỏ còn làm ra tư thế khiêu khích với Nguyệt Hỏa Nô rồi mới rời đi.

Ba Nguyệt Hỏa Nô trơ mắt nhìn Vô Không Chi Linh vượt qua mình mà chẳng làm được gì, chỉ có thể đi dập từng ngọn đèn một.



Sau khi La Chinh tiến vào khu vực thảo nguyên hình tròn, dấu vết màu xám trên người đã tự động bộc phát.

Sức mạnh bộc phát tuy cường đại nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng, huống chi hiện tại hắn cũng không quân tâm được nhiều, tộc Vô Không đã sắp đuổi kịp rồi.

“Chúng ta đi!”

La Chinh kéo theo Phượng Ca, sau lưng lóe lên sấm chớp, thân hình bay thẳng lên không trung.

Từ ngoài nhìn vào, thảo nguyên hình tròn này và thảo nguyên ở phía Nam không có gì khác biệt, nhưng tiến vào sâu bên trong rồi mới phát hiện trên thảo nguyên được bao phủ bởi nhiều làn sương trắng.

Tuy La Chinh biết làn sương trắng này rất kỳ lạ nhưng cũng không muốn dừng lại ở lối vào quá lâu, chỉ vỗ đôi cánh sấm sét một cái, hóa thành một tia sáng lao vút về phía trước.

Nếu không có gì trở ngại, khoảng cách chừng ấy chỉ mất vài nhịp thở mà thôi!

“Vù vù vù…”

Sương trắng như sữa bò đặc quánh, che phủ tầm mắt hai người.

Hắn vẫn đi về phía trước chừng mười mấy nhịp thở nữa, tốc độ này đủ để bay qua bay lại ba bốn lần trên khu vực hình hồ lô, nhưng vẫn không thể vượt qua làn sương trắng này!

“Chuyện gì thế này?” Phượng Ca hoang mang hỏi.

“Có gì đó sai sai, hình như chúng ta không hề tiến lên” La Chinh nhíu mày.

“Chỉ sợ rằng khu vực này không dễ dàng vượt qua như vậy.

Từ sau khi Phượng Ca lấy được thân thể Thuần Khiết Giả, nàng vẫn luôn đánh đâu thắng đó trong Bỉ Ngạn, ngay cả sinh linh trong Ám Vực cũng không làm gì được nàng.

Nhưng khu vực đầu tiên của ngôi thần miếu này đã che giấu sát cơ như vậy, huống chi là khu vực thứ hai?

Vì vậy, Phượng Ca lại càng thêm tò mò về ngôi thần miếu này. Rốt cuộc là văn minh nào đã xây dựng khu vực này, xây dựng nên ngôi thần miếu này, rốt cuộc trong thần miếu đang giấu thứ gì…

Trong đầu La Chinh chỉ suy nghĩ xem phải đi qua như thế nào, tiếp tục kiên trì thêm một khoảng, đáp xuống giữa làn sương trắng.

Hắn bay sát trên những ngọn cỏ cao hơn mười trượng, đáp xuống như vậy hẳn phải nhanh chóng thoát khỏi sương trắng mới đúng, nhưng hạ xuống được hơn một ngàn trượng, bên dưới vẫn là sương trắng mênh mang, không chạm được tới đáy!

Phượng Ca cũng nhận ra bên dưới là hư không vô tận, vô thức ôm La Chinh chặt hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận