Bách Luyện Thành Thần

Chương 3568: Không sợ chết

Trong cục diện như vậy, quả thực bọn họ đã chẳng còn đường lui. Phục Hy lật tay lấy bột Cố Lôi ra mà không hề do dự“Soạt!”

Phục Hy nhẹ nhàng lắc tay một cái, số bột Cố Lôi vốn tản ra lại bị sức mạnh vô hình cố định, gom chung lại một chỗ và hóa thành hình một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này còn lớn hơn so với bàn tay lúc trước.

Người đầu trâu sừng vàng và tinh linh tóc lam thấy bàn tay này thì con ngươi không nhịn được co rụt lại. Thậm chí những người đầu trâu khác còn vô thức lùi về sau mấy bước…

Bọn chúng không rõ thứ này làm thế nào đưa sấm sét của đồng bằng Thiên Lôi tới đây, nhưng uy lực của nó quả thực rất đáng sợ. Hậu quả duy nhất của kẻ làm dê đầu đàn chính là bị sấm sét đánh cho ngay cả cặn cũng chẳng còn.

Bây giờ, người đầu trâu và tinh linh Diệt Không có ưu thế hơn. Bọn họ từng nhìn thấy uy lực của bột Cố Lôi, giờ chỉ chờ đám ngu xuẩn chưa từng nhìn thấy xông lên trước.

Nhưng dị tộc có thể sống sót trong Tam Thanh Thiên ác liệt thì nào có kẻ ngu xuẩn. Lúc Phục Hy lấy thứ bột kia ra, những dị tộc kia đã tỏ ra cảnh giác.

“Đó là cái gì?” Một người cây khô khổng lồ hỏi.

“Không thể nào thăm dò được…” Một người cây khô khổng lồ khác lắc đầu.

“Chư vị hãy cẩn thận một chút, chúng ta lùi lại phía sau một chút” Đám sinh linh có hình dáng chuột kia bắt đầu lùi về phía sau.

Bọn chúng vừa lùi lại thì những dị tộc khác cũng lùi theo.

“Những người này chỉ giả thần giả quỷ thôi. Chư vị đều là hạng người có thực lực nổi bật trong Thái Thanh Thiên, sao lại sợ hãi như vậy?” Tinh linh tóc lam bỗng nhiên cất cao giọng.

Chưa nói tới những tên có hình thể khổng lồ, ngay cả những sinh linh có hình dáng chuột lớn chừng bàn tay này cũng không phải đèn cạn dầu. Những sinh linh có hình dáng chuột này được gọi là “Bố Thử”. Nhìn chúng có vẻ rất nhỏ bé, nhưng lực phá hoại thì bằng khoảng một phần năm của người đầu trâu. Vấn đề là số lượng của Bố Thử nhiều hơn so với người đầu trâu!

“Chít, thế sao các ngươi không xông lên?” Một con Bố Thử hỏi ngược lại.

Những dị tộc khác cũng quăng ánh mắt không thân thiện tới. Cách xử sự của tinh linh tóc lam quá vụng về. Hai bên cứ giằng co như vậy, thời gian cứ thế trôi qua.

“Bọn chúng cũng đâu có dám tiến lên, ha ha…” Phục Hy đang đứng ở giữa dây leo, một tay hơi nâng lên để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chưởng kia ra.

“Không phải không dám” Nữ Oa lắc đầu nói: “Đám dị tộc này vốn không đồng lòng. Bây giờ, mỗi người trong bọn chúng đều có mục đích riêng cần đạt được mà thôi”

“Chúng đều muốn chiếm hời” Lão Anh cười nhạt lắc đầu, trong nụ cười có xen lẫn chút buồn bã.

Bà vừa thoát khỏi cảnh khốn khó, còn định đi thăm Lăng Sương một chút. Bây giờ, có vẻ bà không có cơ hội đó rồi.

“La Chinh, có phải ngươi nghĩ ra cách gì rồi không? Nhìn ngươi có vẻ rất bình tĩnh” Đông Hoàng đột nhiên truyền âm nói.

Bờ môi của Đông Hoàng khẽ nhúc nhích nhưng tất cả mọi người ở trên thân của Thiên Nhãn Nham Đằng đều nghe được câu nói này.

La Chinh nghĩ một chút rồi đáp: “Đúng là có cách. Lát nữa chư vị cứ nắm chặt lấy Thiên Nhãn Nham Đằng là được”

Đám người nghe La Chinh truyền âm như vậy, trong mắt họ đều lộ ra vẻ hoang mang. Trong tình huống này mà vẫn có phương pháp thoát thân ư?

Nữ Oa nghiêng đầu nhìn La Chinh. Nàng đoán La Chinh đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm gì đó.

Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể lấy được bột Cố Lôi ở đồng bằng Thiên Lôi thì chắc là cũng có cách với khe núi Tử Phong nhỉ? Dù nói như thế nào, La Chinh cũng khiến mọi người bình tĩnh hơn một chút.

Hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha cũng như vậy. Bọn họ thật sự định ngồi chung thuyền với La Chinh.

Trong mắt Huyết Lang thì có chút khác lạ. Người mà văn minh Nguyên Linh treo thưởng không phải ba người bọn họ. Nếu lát nữa rối loạn, gã sẽ nghĩ cách cứu hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha. Về phần những người của Nhân tộc này… gã không bỏ đá xuống giếng là đã tốt lắm rồi.

“Vù vù vù…”

Lúc này, một đám ruồi Địa Long cũng bò lên được tầng thứ bảy. Mặc dù bột Cố Lôi của Phục Hy mạnh nhưng cũng không giết hết được toàn bộ ruồi Địa Long. Phần lớn ruồi Địa Long chỉ bị choáng ngất đi, qua một lúc là chúng sẽ tỉnh lại và đuổi theo. Đám ruồi Địa Long này bị bột Cố Lôi làm cho phải chịu thiệt lớn. Lúc chúng nhìn thấy bột Cố Lôi ở phía trước người Phục Hy thì vô thức thấy sợ hãi.

Nhưng đám ruồi Địa Long cũng không để lộ tin tức về bột Cố Lôi. Chúng cẩn thận lui sang một bên, giấu kỹ hàm độc của mình.

Sau khi ruồi Địa Long lên thì có mấy dị tộc khác cũng lục tục đi lên. Tầng thứ bảy của cao nguyên Thiên Thê vốn có diện tích không lớn, đến khi người của nhánh dị tộc cuối cùng lên, mắt của tất cả dị tộc ở đây đều sáng lên.

Đó là tộc Thạch Linh – sinh linh tròn vo giống tảng đá. Những sinh linh được tạo ra từ tảng đá này có thân thể cực kỳ kiên cố, sức lực cũng rất lớn. Nghiêm túc mà nói thì tộc Thạch Linh hoàn toàn lệ thuộc vào văn minh Nguyên Linh. Văn minh Nguyên Linh cũng đối đãi với tộc Thạch Linh khác hẳn với những chủng tộc khác, quan hệ giữa bọn họ vô cùng tốt.

Nhưng đặc điểm của tộc Thạch Linh là trí tuệ cực thấp. Trong đầu bọn chúng gần như không có ý tưởng về chiến lược, rất dễ bị lừa nên khó được trọng dụng.

Sau khi văn minh Nguyên Linh tuyên bố treo thưởng, tộc Thạch Linh đã vội vã chạy tới. Nhưng chúng không tới vì phần thưởng mà thuần túy là vì muốn giúp đỡ văn minh Nguyên Linh.

“Bịch bịch bịch…”

Sau khi tộc nhân của tộc Thạch Linh lần lượt bò lên, chúng nhìn chằm chằm vào đám người La Chinh. Không có ai nói chuyện, không có người nào ra lệnh cho bọn chúng. Chúng sải bước tiến về phía đám người La Chinh…

“Bịch bịch bịch bịch…”

Đám người Phục Hy, Nữ Oa nhìn thấy những người đá này cũng biết tình huống không ổn. Người của những dị tộc khác nghi kỵ lẫn nhau nên vẫn cầm cự được, còn đám người đá này trời sinh thiếu dây thần kinh. Nếu mấy dị tộc khác nói kích vài câu, bọn chúng sẽ xông lên đầu tiên thì phải làm thế nào để ứng đối?

Kết quả còn tệ hơn so với tưởng tượng của bọn họ. Đám người đá này vốn chẳng nghĩ nhiều, lập tức xông lên!

“Bịch bịch bịch bịch…”

Bước chân của đám người tộc Thạch Linh rất đều, mặt đất của tầng thứ bảy cao nguyên Thiên Thê rung lên liên tục.

“La Chinh, biện pháp của ngươi xong chưa?” Phục Hy hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Việc này liên quan tới sống chết, Phục Hy cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

La Chinh nhíu mày nói: “Vẫn chưa xong…”

“Thế thì ta chỉ có thể ra tay!” Bàn tay Phục Hy khẽ lắc một cái, một cái ấn bát quái hiện lên trong đám người của tộc Thạch Linh.

“Để ta lên trước cho” Huyết Lang nói. Hai tay gã nhẹ nhàng hất lên hóa thành từng sợi tơ bay về phía đám người của tộc Thạch Linh. Người của tộc Thạch Linh bị sợi tơ quấn lấy, lập tức như mất hết sức lực và dừng bước.

Toàn thân Huyết Lang đều hóa thành sợi tơ và bay ra ngoài. Đám người của tộc Thạch Linh như bị cố định, tất cả đều đứng im.

Thấy người của tộc Thạch Linh bị cố định một chỗ, đương nhiên đám người của dị tộc cảm thấy không vui.

Những cơ thể sống bị bao phủ trong sương mù kia cũng ra tay. Bọn chúng đưa tay ra, từng làn sương mù trắng bay về phía tộc Thạch Linh. Khi làn sương mù này phủ lên người đám tộc nhân của tộc Thạch Linh thì đột nhiên biến thành màu tím.

Đám Vụ Nhân này có thể điều khiển một số hình thái của sương mù, chúng có hiệu quả khác biệt. Sương máu màu đỏ sẽ khiến tâm trí người ta bị mê hoặc, sương độc màu vàng có chứa chất kịch độc, sương màu xanh lục có thể làm phục hồi xương thịt, còn sương mù màu tím thì có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.

Muốn ăn mòn người của tộc Thạch Linh là chuyện không dễ dàng, huống chi đám Vụ Nhân ra tay cũng rất nhẹ nhàng. Mục tiêu của bọn chúng là sợi tơ quấn trên thân thể của đám người tộc Thạch Linh. Sợi tơ do thân thể Huyết Lang biến thành rất mảnh nên sẽ bị ăn mòn chỉ trong nháy mắt.

Vào giây phút sương mù màu tím xuất hiện, Huyết Lang đã phát hiện ra nguy hiểm nên chủ động thu hồi sợi tơ, tạo lại thân thể mình.

Dù phản ứng của gã rất nhanh nhưng sợi tơ vẫn bị cắt thành nhiều đoạn. Nếu chậm một chút thì e rằng sẽ bị sương mù màu tím ăn mòn hết.

Những sợi tơ này vừa rút lui, đám người của tộc Thạch Linh lại có thể hoạt động lại bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận