Bách Luyện Thành Thần

Chương 2995: Mẫu thể xuất hiện

Các dị tộc ở đây vừa trông thấy đám Hồn Nguyên Chi Linh kia, hai mắt lập tức nóng rực. Họ tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới được một khoảng thời gian rồi, vậy mà thu hoạch lại rất ít. Kẻ nào may mắn thì đào được mấy chục Hồn Nguyên Chi Linh, ai không may thậm chí còn chẳng được con nàoBây giờ La Yên lại vớt một lần được cả hơn trăm Hồn Nguyên Chi Linh, thế là lòng nhiệt tình của mọi người lập tức dâng trào!

“Mọi người thêm chút sức đi!”

“Chỉ cần vách núi vỡ ra là có thể đào được Hồn Nguyên Chi Linh!”

“Ầm!”

Hồn Nguyên Chi Linh dung nhập vào bất kỳ vật thể gì cũng có thể khiến thứ ấy cứng chắc hơn rất nhiều, nhưng sức chịu đựng lại rất kém, nếu cứ bị đánh liên tục thì sẽ rất nhanh mỏi mệt kiệt sức.

“Kít…”

Trên vách núi đá lại xuất hiện một vết nứt.

Lần này, động tác của Mộc Mộc tộc Thần Nông Thị rất nhanh nhẹn. Mái tóc quăn của nàng ta bỗng chốc kéo dài vào trong vết nứt và xoắn nhẹ, toàn bộ Hồn Nguyên Chi Linh trốn trong đó lập tức bị giết sạch, máu thịt bong ra từng mảng, thêm mấy chục tinh thể màu hổ phách nữa bị cuốn ra.

“Quả nhiên!”

“Tất cả Hồn Nguyên Chi Linh đều ở đây!”

“Mọi người xông lên!”

Nhóm người vốn còn đang kiêng dè bây giờ cũng không ngồi yên được nữa. Họ lũ lượt đáp xuống, đứng sừng sững trên vách núi của núi chủ, trút sức mạnh đập xuống dưới như điên.

Chỉ cần Hồn Nguyên Chi Linh trong vách núi bị rơi vào trạng thái kiệt quệ là bọn họ sẽ vươn thẳng tay vào trong, chộp lấy chúng, thuận tay đánh giết rồi moi tinh thể hổ phách ra và nhét vào nhẫn tu di của mình.

Hồn Nguyên Chi Linh là một loại thể sinh mạng, mà đồng thời cũng chỉ là kết tinh trong cơ thể nó.

“Thật quá dã man…” La Chinh lắc đầu.

Mà bên này, La Yên dùng sợi năng lượng kia cuốn Hồn Nguyên Chi Linh vào, trong nháy mắt đã khiến toàn bộ máu thịt da xương của chúng bốc hơi hết sạch, thủ đoạn cũng vô cùng đẫm máu.

Vận mệnh của bộ tộc Hồn Nguyên Chi Linh quả thực là bi thảm vô cùng.

Bên ngoài mọi người đào đến là vui vẻ, còn mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh cùng với con mắt khổng lồ ẩn núp bên trong thì lại chìm trong sự giày vò.

“Mấy kẻ đáng chết này, năm nay chúng càng lúc càng quá đáng…” Trong ánh mắt tối tăm của mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh tràn đầy vẻ căm hận.

Mặc dù Hồn Nguyên Chi Linh bị nhốt trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã là thịt cá trên thớt rồi, đối với thiên tài của các thế lực siêu cấp thì kiểu tu luyện này vừa tựa như một trò chơi, lại như một kiểu luyện tập, thế nhưng từ khi mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh có trí tuệ đến giờ, nó vẫn luôn dốc sức cứu vãn tộc nhân của mình. Nó thu gom một phần khá lớn Hồn Nguyên Chi Linh và tập trung chúng hết ở núi chủ, chỉ cần ai dám tiến vào đây là nó sẽ kiên quyết phản kích lại.

Nỗ lực của nó mang lại hiệu quả khá lớn, hiện giờ hầu như không ai dám tiến vào núi chủ cả. Cách mỗi mười năm, nó chỉ cần hi sinh hơn một nửa Hồn Nguyên Chi Linh là có thể bảo vệ số còn lại.

Lần này con mắt khổng lồ nghĩ ra kế hoạch tệ cỡ này, không những không mang lại tác dụng gì mà thậm chí còn khiến toàn bộ núi chủ bị chém ngang. Đây là kết quả mà mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh không mong muốn nhìn thấy nhất.

Con mắt khổng lồ yên lặng dõi theo mọi chuyện diễn ra ở ngoài kia, không nói một lời.

“Cứ tiếp tục thế này, Hồn Nguyên Chi Linh chúng ta sẽ bị hao tổn càng lúc càng nhiều, như vậy chỉ càng yếu hơn thôi!” Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh thúc giục: “Rốt cuộc chúng ta nên làm gì!”

“Chỉ đành đánh ra ngoài…” Lúc con mắt phát ý thức ra, sâu trong đồng tử của nó lóe lên tia sáng sắc bén.

Chuyện con mắt này giáng lâm đến đây là một bí mật, ngay cả người của Lê Sơn cũng chưa phát hiện ra.

Mặc dù Lê Sơn phải bảo đảm cho sự vận hành của Hồn Nguyên Đại Thế Giới nhưng rất ít khi tiến vào khu vực trung tâm. Một khi đánh ra ngoài, kế hoạch của chúng e là sẽ bị tan thành bọt biển, nhưng nếu chúng cứ một mực co đầu rút cổ ở trong đây thì cũng chỉ có thể bị động chịu đánh.

Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đã nảy sinh oán hận với nhóm sinh linh ngoài kia từ rất lâu rồi. Vừa nghe con mắt nói vậy, nó liền lập tức ra lệnh…

Ở bên ngoài núi chủ, rất nhiều tộc nhân và đệ tử đang điên cuồng cướp đoạt Hồn Nguyên Chi Linh. Một vài tộc nhân đi lòng vòng ở khu vực rìa Hồn Nguyên Đại Thế Giới vừa chạy đến đây cũng lập tức gia nhập vào.

Đúng lúc này, mây đen trên trời lại cuộn lên, gió lốc sắp quét tới.

“Gió lốc đến rồi!”

Không biết ai kêu lên.

Các dị tộc vốn đang tụ tập trên đỉnh núi chủ vội vàng tụt xuống. Người thì trốn vào trong pháp trận, kẻ lại trực tiếp đào luôn một cái hố trên mặt đất và chui vào, đợi gió lốc qua đi.

Bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới, mấy người dẫn đầu thấy cảnh này cũng dở khóc dở cười. Ban đầu họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chẳng ai tiến vào pháp trận để tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo cả, nhưng khi thấy bọn họ lui ra khỏi bốn ngọn núi Đông, Tây, Nam, Bắc kia thì họ liền hiểu ra ngay.

Mà điều khiến họ chẳng thể ngờ được là mấy người kia lại hợp sức với nhau chặt ngang cả ngọn núi chủ!

Cũng may mà các nhân vật nòng cốt trong các đại tộc không xảy ra vấn đề gì. Theo như tình hình hiện tại thì có vẻ mọi thứ vẫn bình thường.

Khi gió lốc ngừng hẳn, các tộc nhân vốn trốn kỹ trong hầm lại chui ra, lao vụt tới và tiếp tục tấn công vào vách núi.

Một người tộc Ly Uyên giẫm chân trên vách núi, vầng sáng xanh biếc cuộn quanh hai tay gã, toát lên vẻ sắc bén cực kỳ. Gã nhắm thẳng vào vách núi và đập xuống vài lần, khối đá ở đó lập tức tách ra.

Gã ta vui mừng ra mặt, vội vàng vươn tay móc vào trong vách núi.

Nhưng khi hai tay gã ta vừa cho vào trong thì chợt thấy một con mắt đỏ sẫm lóe lên qua khe hở. Sắc mặt gã ta lập tức tái mét đi, cặp chân tráng kiện chợt đạp mạnh xuống hòng phóng xa khỏi vách núi, có điều lúc này đã chậm rồi.

“Grào!”

Một thứ đồ màu đỏ tươi chui ra từ trong vách núi, cắn phập lên đầu gã tộc Ly Uyên. Cơ thể cường tráng của gã ta giãy giãy vài lần rồi xụi lơ xuống, không còn cử động nữa.

Hình thể của gã tộc Ly Uyên quá to lớn, Hồn Nguyên Chi Linh không thể nào nuốt trọn hết được.

Mấy người ở bên kia càng xui xẻo hơn. Hai tên Thần Nông Thị cũng đang ra sức đào móc Hồn Nguyên Chi Linh, còn chưa kịp phản ứng lại thì toàn thân đã bị một cái miệng máu lớn như cái bồn nuốt chửng.

Chỉ trong nháy mắt, các đại dị tộc đều có một vài người bị chết bởi cái miệng như bồn máu ấy.

“Lùi lại mau!”

“Hồn Nguyên Chi Linh tấn công ra ngoài rồi!”

“Đã bảo các ngươi đừng đến gần vách núi!”

Phần lớn người vẫn rất cẩn thận, chỉ chém giết từ xa tựa như mấy người La Chinh, La Yên, Lăng Sương, nên khi Hồn Nguyên Chi Linh vừa chui ra khỏi vách núi, họ đã lập tức phóng nhẹ lên và kéo giãn khoảng cách.

“Rốt cuộc vẫn chui ra à” La Chinh nói.

Vừa rồi hắn đã dùng chân nguyên truyền âm, khuyên đệ tử Thiên Cung, người Lê Sơn và tộc Nhĩ Thử đừng tiếp cận quá gần.

Hồn Nguyên Chi Linh bị hao tổn quá nhiều thì chắc chắn sẽ lao ra liều mạng.

Quả nhiên dự đoán của hắn đã thành hiện thực, toàn bộ người Thiên Cung cùng Lê Sơn, thậm chí Nhĩ Thử đều không bị hề hấn gì!

“Két…”

“Két…”

Từng Hồn Nguyên Chi Linh hình thể khổng lồ chui ra qua khe hở trong vách núi đá, tản ra sát khí ngợp trời.

Có điều chúng không tấn công ngay mà chỉ bám trên vách núi, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm các sinh linh ở phía trên.

“Cạch!”

Một vết nứt còn lớn hơn bỗng nổ tung, tách hẳn phần chóp của đỉnh núi ra.

Khi đỉnh ngọn núi vừa mới rơi xuống, một con mắt khổng lồ chợt lao vụt ra khỏi đó, mà ở cạnh con mắt này là một con Hồn Nguyên Chi Linh có hình thể đạt tới cả chục nghìn mét.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về con Hồn Nguyên Chi Linh ấy, trong lòng cùng lúc đưa ra một đáp án: Đây chính là mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận