Bách Luyện Thành Thần

Chương 2262: Phán đoán

Sau một làn sóng dao động không gian, Mục Hải Cực đã bước ra khỏi hư không và xuất hiện trên đảo nổi của Đông Phương giaChỉ thánh nhân mới có thể bình yên vô sự khi sử dụng dịch chuyển không gian trên biển Thời Gian, có điều các thánh nhân thường không làm vậy. Do đó, việc Mục Hải Cực đột nhiên xuất hiện trong đảo nổi của Đông Phương gia chứng tỏ ông ta có chuyện quan trọng.

Hai hộ vệ Đông Phương gia thấy Mục Hải Cực đích thân tới bèn vội vã khom lưng chào đón.

“Ta tìm Đông Phương đại thánh có chuyện quan trọng cần bàn, các ngươi mau đi thông báo” Mục Hải Cực từ tốn nói.

Hai hộ vệ liếc nhau, trên mặt cả hai đều toát lên vẻ bối rối.

Một hộ vệ đáp: “Đại thánh ở hậu điện, ngài đã căn dặn không được quấy rầy ngài dù là bất cứ chuyện gì!”

“Hậu điện! Ông ta vẫn còn ở hậu điện! Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ hỏng việc vì người phụ nữ đó!” Mục Hải Cực căm phẫn.

Mấy năm qua, tính cách của Đông Phương Thuần Quân dần trở nên kỳ quặc.

Bọn họ vốn muốn nắm giữ vực sâu Ma vực dưới sự dẫn dắt của liên minh các gia tộc quyền thế, nhưng bây giờ chuyện đó đã phải gác lại.

Mỗi lần Thánh Nhân bọn họ đến thì Đông Phương Thuần Quân lại ở trong hậu điện, nguyên nhân là để tìm kiếm cơ thể trong biển Thời Gian cho người phụ nữ kia!

Các thánh nhân như Mục Hải Cực cảm thấy liên minh các gia tộc quyền thế đã chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn nắm giữ cục diện trong tay, thế nhưng ba trong bốn tòa thánh địa lớn đã bị người ngoài chiếm lấy.

Linh sơn Bất Chu nằm trong tay đại đồ đệ của La Tiêu, nhị đồ đệ của Cố Bắc thì quản lý rừng Lang Tuyền.

Về phần Hồn Hoang, lần trước vì đã ra tay cứu La Chinh một mạng nên xem ra cũng đứng về phe La Tiêu rồi.

Tuy La Tiêu đã bỏ mạng nhưng Mục Hải Cực vẫn kiêng kỵ năng lực mưu lược sâu xa của ông, sợ sẽ có một ngày ông cuốn đất quay về.

Nghe Mục Hải Cực nói vậy, hai hộ vệ đều vô cùng hoảng sợ.

“Cực thánh, xin đừng kích động…”

“Đại thánh nhà ta lập tức ra ngay!”

Hai hộ vệ sợ Mục Hải Cực chọc giận Đông Phương Thuần Quân rồi các đại nhân giận chó đánh mèo lên mình, như vậy bọn họ sẽ gặp phải tai ương mất.

Mục Hải Cực nào để ý tới hai kẻ trước mắt. Ông ta đang tức giận, bèn hít một hơi rồi lớn tiếng kêu: “Đông Phương đại thánh, Mục Hải Cực có chuyện quan trọng cần bàn bạc, xin mời ra gặp mặt!”

Giọng nói vừa xa vừa to truyền vào cung điện giữa núi non trùng điệp.

Trong hậu điện lộng lẫy và tinh tế, một cây đàn hương màu cam đang từ từ cháy, làn khói xanh đen chậm rãi bay lên và tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan.

Mùi thơm ấy sẽ trấn an linh hồn người ngửi được, khiến tinh thần sảng khoái và tâm cảnh vững vàng.

Đây là đàn hương Kiến Mộc nổi tiếng ở Bắc Hải, được lấy từ dầu trơn tiết ra trên ngọn cây Kiếm Mộc. Nó là vật cực kỳ quý báu trong Thần vực, ngay cả gia tộc giàu có cũng khó mà lấy được. Đặc biệt là trong thần kỷ nguyên này, Kiếm Mộc hóa ra hơi thở chết chóc nồng nặc làm phạm vi ba mươi ba triệu dặm quanh đó biến thành vùng đất chết. Đây cũng là lý do đàn hương Kiến Mộc ngày càng hiếm thấy, thưa thớt.

Đông Phương Thuần Quân ngồi im bên trong hậu điện, hai mắt sâu lắng nhìn vào hộp ngọc lưu ly cách đó không xa.

Lâu rồi Lạc Thủy không đáp lại mình, cũng do mình quá vô dụng.

Mấy năm qua, ông ta tuần tra khắp biển Thời Gian mà không thể tìm về cơ thể của Lạc Thủy.

Bên trong biển Thời Gian có quá nhiều mảnh vụn chồng chất trong vô số thần kỷ nguyên, mỗi một khắc, mỗi một lần hô hấp, mỗi một chớp mắt đều biến thành mảnh vụn thời gian.

Đối với Đông Phương Thuần Quân thì đúng là quá khó khăn.

Đúng lúc này, giọng nói vang dội của Mục Hải Cực truyền đến.

Sóng dao động của giọng nói đã làm làn khói xanh đen vốn tạo thành một đường thẳng tắp bay ra từ đàn hương Kiến Mộc không ngừng đong đưa.

Đông Phương Thuần Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt vừa lóe lên thì cả người đã từ từ biến mất trong điện.

Sau khi Đông Phương Thuần Quân rời đi, Lê Lạc Thủy ở bên trong hộp ngọc lưu ly chậm rãi nâng đầu lên, mắt hơi hé mở.

Cặp mắt đẹp não nề của bà toát lên vẻ suy tư.

Tuy bà ngủ say suốt mấy năm qua nhưng vẫn chú ý đến mọi động tĩnh dù là rất nhỏ.

Giọng nói vừa rồi là của Mục Hải Cực.

Chuyện gì làm một thánh nhân lo lắng đến thế?

Thái Bạch ra tay sao?

Hay là Chinh Nhi quay về…

Nghĩ đến con trai của mình, Lê Lạc Thủy cười khổ.

Bà ném La Chinh ra khỏi Thần vực vì bị buộc phải đánh cược trong tình cảnh ấy.

Trong hỗn độn cũng đầy cạm bẫy và nguy hiểm.

Tuy Chinh Nhi không sợ sự ăn mòn của khí hỗn độn nhưng tu vi của thằng bé lại quá yếu, sợ rằng đến việc sống sót hay không cũng là một vấn đề lớn.

Trở về là hy vọng quá xa vời…

Lê Lạc Thủy thở dài, chậm rãi chìm vào trong dung dịch màu nâu.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đông Phương Thuần Quân xuất hiện trước mặt Mục Hải Cực cùng với gợn sóng dao động không gian nhè nhẹ. Trên mặt ông ta là một nụ cười tươi: “Hải Cực lão đệ, rốt cuộc là chuyện gì làm đệ lo lắng vậy?”

Trên mặt Mục Hải Cực toát lên vẻ không cam lòng, ông ta lập tức nói: “Có đại năng đến thăm Thần vực!”

“Đại năng?” Đông Phương Thuần Quân nhướng mày: “Đại năng gì? Đệ đừng nói là Cố Bắc nhé?”

Hiện giờ thánh nhân hiếm khi rời khỏi Thần vực, Cố Bắc là người duy nhất đang ở ngoài Thần vực, mà Cố Bắc thì lại đứng về phía La Tiêu.

Nếu Cố Bắc quay về thì đúng là đáng để làm Mục Hải Cực cảnh giác.

“Nếu là Cố Bắc thật thì còn đỡ!” Mục Hải Cực buồn bực nói: “Có người hình thành một lối đi không gian từ ngoài Thần vực vào, cấu tạo của nó cực kỳ thâm ảo, cho dù ta tự mình ra tay trong vũ trụ Đại Cực cũng không thể hủy diệt nó!”

“Cái gì?!”

Câu này rốt cuộc làm Đông Phương Thuần Quân cảnh giác.

Ở trong vũ trụ của mình, thánh nhân là loại tồn tại không gì không làm được, cho nên tuyệt đối đừng ra tay trong vũ trụ của đối phương…

Song, chẳng mấy chốc Đông Phương Thuần Quân đã bình tĩnh lại. Ông ta híp mắt nói: “Nghe nói phía ngoài Thần vực có một hàng rào không gian, cho dù tạo ra lối đi không gian thì cũng không thể vào, trong một chốc không thể mở được hàng rào ấy đâu”

“Nhưng Hiên Viên Vệ cũng vào được mà?” Mục Hải Cực hỏi.

Đông Phương Thuần Quân cười khẽ: “Bọn họ bỏ ra hai mươi năm mới mở được hàng rào không gian đấy!”

“Vậy chúng ta chỉ có hai mươi năm thôi!” Lông mày Mục Hải Cực giật giật.

Đối với thánh nhân, hai mươi năm nhanh như một chớp mắt vậy.

Có thể nói nguy cơ này đã rất là khẩn cấp, có quỷ mới biết lai lịch của đối phương là gì.

“Hơn nữa… lối đi không gian kia nối thẳng vào Thần vực nên hẳn là ai đó đã vào bằng đường đó. Nó đã chia thành mười ba đường khác nhau và phân tán khắp mười ba đại vực, có lẽ là muốn đề phòng ta điều tra ra được!” Mục Hải Cực thì thào.

“Một trên mười ba” Đông Phương Thuần Quân trầm ngâm: “Bọn họ sẽ đưa ai vào? Hơn nữa người đó phải là người xuất thân từ Thần vực…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận