Bách Luyện Thành Thần

Chương 3646: Vụ Thành

Đài Thanh Thiên chính…Vụ Thành.

Sương mù màu trắng chính là quái vật đáng sợ nhất.

Những kỳ nhân dị sĩ cực kỳ ít ỏi đã dùng những thủ đoạn bí truyền của mình để phát tán và mang đi một phần sương trắng…

Rất nhiều sương trắng hóa thành thành phố này, biến thành đường đi, lầu tháp, vách tường, mặt đất. Từ ngoài nhìn vào trông nó hết sức bình thường, nhưng những đường phố, lầu tháp, vách tường và thậm chí cả mặt đất này lúc nào cũng có thể hóa thành quái vật cắn nuốt người khác.

Trên con đường rộng rãi, một bóng rắn màu trắng tuyết uốn éo kịch liệt, trườn đi băng băng bằng tốc độ khó mà tin nổi. Còn ở bên kia đường, ba con chim đang giang cánh bay lượn.

“Xì xì xì xì…”

Con rắn đang cất tiếng ca, lời ca nghe như đang rên rỉ kêu gọi đồng bạn của mình.

“Vụt vụt vụt!”

Ba con chim đập nhẹ đôi cánh, nhắm chuẩn hướng nhào thẳng xuống lưng bạch xà.

Cặp mắt của chúng chỉ có con ngươi màu đen, chúng đột nhiên ngẩng đầu lên rồi chui vào trong thân thể của rắn trắng. Ba con chim nhỏ đã chui vào trong thân thể rắn trắng.

Sau đó, ba con chim nhỏ phóng ra năng lượng càng lúc càng dữ dội, cả cơ thể đều đỏ bừng lên.

“Ầm ầm ầm!”

Vụ nổ dữ dội hình thành sóng xung kích đáng sợ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tạo thành một cột mây hình nấm thật lớn ngay giữa Vụ Thành.

Mọi thứ trong thành phố này đều được hình thành từ sương trắng. Lúc sóng xung kích đáng sợ khuếch tán đi và đến gần nhà cửa xung quanh, các vách tường đều thoáng chốc vặn vẹo và hóa thành một làn sương trắng…

Chỉ có điều, hình thái sương trắng này chỉ kéo dài trong chớp mắt là lại lập tức khôi phục về hình dáng cũ.

Con rắn trắng khổng lồ kia bị chim nhỏ làm nổ đứt lìa thân thể. Nó là thể Quỷ Quyệt, vốn có thể hóa thành đủ loại hình dáng, nhưng lúc ba con chim nhỏ tự nổ cũng đã phóng ra lượng ánh sáng Phá Diệt khá nhiều. Năng lượng ánh sáng Phá Diệt đó đủ để tạo ra đợt tấn công mang tính hủy diệt đối với Quỷ Quyệt cấp Thù.

Năng lượng này đối phó với Quỷ Quyệt từ cấp Oán trở lên thì chúng sao có thể biến hóa được nữa. Các Quỷ Quyệt cấp Oán sẽ mất đi năng lực tùy ý tạo hình, bản thể cũng sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể mặc cho người ta đánh giết.

Rắn trắng chỉ còn lại một nửa thân thể, không thể quay về hình dáng ban đầu. Nó rất yếu, tựa lên vách tường trong một góc nhỏ.

Trong Vụ Thành, chỉ có chạy đi không ngừng mới có thể tránh được việc bị nuốt.

Rắn trắng nay chẳng còn đi được nữa, nó chỉ đành trơ mắt nhìn vách tường sau lưng mình mềm đi và biến thành sương trắng cuồn cuộn, từ từ nuốt nó hoàn toàn.

Chỉ có điều nó không sợ hãi cho lắm…

Trong thế giới thứ cấp, Quỷ Quyệt không chết được. Tọa độ của nó đã được gắn cố định, chẳng mấy chốc nó sẽ sống lại ở một nơi nào đó tại Ngọc Thanh Thiên.

Cuộc chiến tranh không ngừng bị giết chết rồi sống lại như này đã kéo dài bao lâu, nhóm Quỷ Quyệt trên Ngọc Thanh Thiên chẳng còn nhớ nổi nữa.

Hầu như mỗi một Quỷ Quyệt thức tỉnh đều đã trải qua hơn nghìn lần tuần hoàn của việc chết rồi sống lại. Lúc ban đầu, chúng còn vô cùng cuồng nhiệt, nhưng khi một việc cứ tái diễn lặp đi lặp lại không ngừng thì bất cứ ai cũng cảm thấy chán ngấy.

Giống như Vụ Thành này…

Chúng đã tranh cướp nơi đây đến mấy trăm lần.

Để khiến nơi đây kiên cố hơn, sau khi cướp Vụ Thành chúng đã lập tức chỉnh tọa độ về đây, nhưng cuối cùng vẫn bị tiêu diệt sạch sẽ, ngay cả tọa độ cũng bị xóa mất.

Cướp rồi bị cướp, sau đó cướp lại rồi lại bị cướp…

Hành động này cứ không ngừng lặp đi lặp lại, cuối cùng trở nên hết sức buồn cười và nhàm chán.

Không phải chỉ là một thành phố chứa Hư Trần thôi sao? Sau khi chiếm được một phần Hư Trần có thể điều khiển rồi thì sao nữa? Có thể giành được thắng lợi trong trận chiến này à?

Đáng tiếc, mặc dù những kẻ thức tỉnh này có được trí tuệ của mình nhưng chúng cũng chính là người của Tứ Linh Môn, chỉ có thể nghe lệnh của cấp cao mà làm việc.

Phàn nàn không giải quyết được vấn đề gì.

Ở một nơi khác tại Vụ Thành, tình hình tương tự cũng đang tiếp diễn không ngừng.

Vốn dĩ đám rắn trắng này chỉ có thể co đầu rút cổ ở phía Bắc Vụ Thành, cứ hễ vượt qua trục trung tâm của Vụ Thành là sẽ bị đám chim kia tiêu diệt sạch. Bây giờ rắn ùa vào Vụ Thành càng lúc càng nhiều, phe rắn ngược lại đã chiếm thế thượng phong!

Trên một thành lâu ở phía Nam Vụ Thành, vài con chim ưng đen đứng hiên ngang ở đó.

Thành lâu này cũng do sương trắng biến thành. Bất cứ sinh linh nào đến gần thành lâu đều sẽ bị sương trắng nhấm nuốt, những con ưng đen này cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Chỉ có điều, mỗi lần thành lâu bắt đầu “móp méo” quay về hình thái sương trắng thì ưng đen sẽ lập tức vỗ cánh bay lên, rời khỏi thành lâu trong một thời gian ngắn, sau đó thành lâu sẽ trở lại hình dáng ban đầu.

Hành động này cứ lặp đi lặp lại không ngừng như thế, nhờ vậy nhóm ưng đen mới có thể đậu mãi trên thành lâu.

“Trận chiến này sắp kết thúc rồi…” Con ưng đen đứng ngoài cùng bên phải lên tiếng.

Điểu Linh Môn từng lập ra tứ đại các, nhóm ưng đen này đến từ Cổ Nguyệt Các.

“Từ bỏ Vụ Thành cũng không phải chuyện gì to tát, cùng lắm một thời gian nữa chúng ta sẽ cướp lại thôi” Con ưng đen cầm đầu lạnh lùng nói.

Trên đỉnh đầu nó có ba cọng lông tím, nó chính là các chủ của Cổ Nguyệt Các – Thuần Hồ.

“Nhưng nếu từ bỏ Vụ Thành thì toàn bộ chiến lợi phẩm mà chúng ta chiếm được trong trận chiến Tửu Trì đều phải buông ra hết” Một con ưng đen bên cạnh nói.

Đôi mắt ưng của Thuần Hồ toát lên vẻ sắc lạnh: “Bọn chúng từng thất bại một lần ở Tửu Trì rồi, có ngóc đầu lên thì vẫn sẽ bại lần nữa thôi, yên tâm…”

Trong lúc Thuần Hồ đang nói chuyện, một con chim nhỏ đột nhiên bay tới. Nó lượn đến trước nhóm ưng đen và nói gì đó…

Nhóm ưng đen nghiêng tai lắng nghe, trong mắt chúng đều lóe lên tia sáng và trên gương mặt lộ nét vui mừng hiếm hoi.

“Cái gì?’

“Chúng rút lui rồi?”

“Toàn bộ đều rút khỏi Vụ Thành?”

Trên mặt đám ưng đen toàn là vẻ khó mà tin nổi.

Đám Xà Chủ kia gần như đã tấn công được Vụ Thành rồi, Cổ Nguyệt Các dẫn theo một đội cực khổ chống đỡ ở đây, có thể nói là nỏ mạnh hết đà. Ngay lúc Thuần Hồ định vứt bỏ Vụ Thành thì đám Xà Chủ lại bất ngờ lui binh…

“Liệu có phải là cái bẫy không?” Thuần Hồ nghi ngờ hỏi.

“Vụ Thành này có thể nuốt hết mọi thứ để lại ở bên trong, chúng chắc chắn không thể bố trí gì trong Vụ Thành cả. Một khi lui ra ngoài thì cũng chỉ có thể xông vào lại lần nữa, sao có bẫy gì được?” Một con ưng đen lắc đầu nói.

“Đúng đấy! Mặc kệ chúng có bẫy gì, nhường lại Vụ Thành là chuyện ván đã đóng thuyền!” Một con ưng đen khác đồng ý.

“Vậy để đám chim nhỏ đi tuần tra khắp Vụ Thành đi!” Thuần Hồ ra lệnh.

“Vụt vụt vụt…”

Hàng trăm hàng nghìn con chim nhỏ lập tức giương cánh vút bay, dò xét trong khắp ngõ ngách của Vụ Thành, kết quả không thấy một cái bóng rắn nào cả.

Tin tức báo cáo lên trên đã khẳng định đám Xà Chủ rút lui thật rồi.

Những con ưng đen đều không hiểu nổi hành động này, chúng bèn nhìn sang Thuần Hồ ở chính giữa.

Nỗi hoài nghi và bất an càng dâng tràn trong mắt Thuần Hồ.

Nếu nhóm Xà Chủ chiếm đóng Vụ Thành thì trong lòng Thuần Hồ ngược lại an tâm hơn chút. Bây giờ chúng rút lui, tức là có chuyện gì đó còn quan trọng hơn cả Vụ Thành…

Phải biết rằng chiếm được Vụ Thành là có thể cướp lại Tửu Trì, điều còn quan trọng hơn cả chuyện này…

“Ta đi tìm Khấp Điểu, ắt hẳn nó có thể đưa ra đáp án!”

Thuần Hồ nói xong liền vỗ cánh bay đi.



Trong Hồ Minh Châu ở thế giới mẹ, vài chiếc thuyền đen nhẹ nhàng lướt đi trên hồ nước trong vắt như mặt kính.

Trong trận chiến Lê Sơn, Hắc Thuyền cũng bị thương tổn nguyên khí rất nhiều, song chưa đến mức thê thảm như Hữu Hùng hay tộc Thần Nông Thị. Đa số thuyền viên vẫn còn sống sót.

Nhưng từ khi Tà Thần được bổ nhiệm chức thuyền trưởng mới thì trong lòng các thuyền viên đã bị chôn xuống hạt giống phẫn nộ.

Trong khoảng thời gian sau đó, các thuyền viên đều lấy đủ loại lý do để rời khỏi Hắc Thuyền!

Nếu dựa theo quy tắc xưa kia của Hắc Thuyền thì nhóm thuyền viên ly khai này đều sẽ bị xem là phản đồ, bị Hắc Thuyền đuổi giết vĩnh viễn. Nhưng lão thuyền trưởng trước kia không đối xử với họ như vậy mà chỉ mặc cho nhóm thuyền viên rời đi, thế nên bây giờ Hắc Thuyền chỉ còn là danh nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận