Bách Luyện Thành Thần

Chương 3288: Mời

Mấy sợi xúc tu bị cắt thành từng khối thịt, thoắt cái đã biến đổi. Khối thịt hóa thành hình ngôi sao năm cánh, ở giữa mở ra một cái khe, mà trong khe hở thì xuất hiện một con mắt!Thoạt nhìn chúng trông hệt như những con sao biển có mắt!

Chúng đánh giá xung quanh một chút rồi nhanh chóng tập trung vào Nguyên Thủy Thiên Tôn. Chúng tiến vào không gian Tắc San chỉ là để giành lại Trái Tim Cực Hạn bị La Niệm lấy đi.

“Vụt vụt vụt vụt…”

Toàn bộ “sao biển” đều lao vun vút về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Đối mặt với “sao biển” dồn dập ùa tới, vẻ mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn không hề thay đổi chút nào. Thân hình ông bay ngược ra sau, tạo thành từng bóng mờ giữa không trung.

Khương Tử Nha thấy “sao biển” đuổi giết Nguyên Thủy Thiên Tôn thì sắc mặt càng lạnh hơn. Ông vươn tay, lại cắt qua không trung lần nữa.

Hàng loạt thanh đao không gian liên tục xuất hiện sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Đám sao biển chui vào giữa hàng ngàn hàng vạn thanh đao không gian và lại bị cắt chém lần nữa.

“Sao biển” vốn lớn cỡ quả đấm lập tức bị cắt thành bột phấn!

Nhưng sức sống của những thứ đó quá bền bỉ, dù đã biến thành bột phấn nhỏ xíu mà chúng vẫn có thể bay vụt về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, trông hệt như một đám sương mù màu nâu đen mang theo khói độc!

Có lẽ chúng ý thức được từng cá thể bọn chúng quá nhỏ bé, không thể nào gây ra thương tổn cho đối thủ nên trong thời gian rất ngắn, chúng đã tiến hóa ra độc tố chứa trong từng cá thể nhỏ bé ấy!

Nguyên Thủy Thiên Tôn lượn một vòng quanh cây cột Tắc San, khi lướt qua người Chúc Dung thì nhàn nhạt cất tiếng: “Đốt chúng đi”

“Phừng!”

Một ngọn lửa nóng rực bùng lên giữa không gian, làn sương mù độc đuổi theo sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bị đốt sạch, chỉ để lại mùi thịt cháy khét lẹt và mùi cay nồng.

Mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn đã trải qua rất nhiều trận chiến, đối với họ tình huống bất ngờ diễn ra ban nãy chỉ là một trò trẻ con. Tuy nhiên, đám quái vật xúc tu đột nhiên chui ra từ trong thế giới Huyền Lượng đã khiến họ cảnh giác.

“Trong thế giới Huyền Lượng còn tồn tại những sinh linh khác?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.

“Vâng” Khương Tử Nha khẽ gật đầu.

Trong quãng thời gian dài dằng dặc, từng có những sinh linh khác tấn công nơi này. Lần đầu là loại sinh linh “ánh sáng”, bản thân chúng không có hình thể mà chỉ là một vật sáng đặc biệt, mặc dù chúng không tấn công mấy người Khương Tử Nha nhưng sau khi tiến vào không gian Tắc San, chúng đã sinh sôi không ngừng trong vùng không gian này.

Chẳng bao lâu sau, trong không gian Tắc San đã đạt đến tình trạng nơi nào cũng có sinh linh “ánh sáng”. Những cách thức bình thường khó mà diệt chúng được, sau này Khương Tử Nha đã thử rất nhiều cách mới có thể xua đuổi đám sinh linh “ánh sáng” ấy đi.

Lần thứ hai chính là đám xúc tu này.

Đây không phải lần đầu tiên Khương Tử Nha đối diện với mấy xúc tu đó. Lần đầu tiên ông tiến vào trong ngọn “núi” kia và đang trên đường trở về, ông đã phát hiện ra trong núi dường như có thứ gì đó khá đặc biệt, nhưng lúc ấy ông chưa hiểu biết quá nhiều về thế giới Huyền Lượng nên cũng không thể nào xác nhận đó là gì.

Ông vừa quay về hang động thì đã bị đám xúc tu này quấn lấy. Cũng may khi đó ông phản ứng nhanh, thoát được khỏi mớ xúc tu kia. Chứ nếu bị chúng kéo vào thế giới Huyền Lượng thì e rằng ngay cả người hùng mạnh như Khương Tử Nha cũng chẳng thoát nổi.

Sau lần đó, Khương Tử Nha không dám tiến vào thế giới Huyền Lượng trong một khoảng thời gian khá dài.

Về sau, khi ông vào ngọn “núi” kia lần nữa thì không còn gặp đám xúc tu nọ…

Theo như tình hình lúc này thì sau lần gặp gỡ tình cờ với Khương Tử Nha, những xúc tu kia ắt hẳn đã di dời đến vùng thảo nguyên mà La Niệm nói. Còn La Niệm, trong lúc vô tình cậu đã mang Trái Tim Cực Hạn đi, và thứ này có lẽ thuộc về đám xúc tu.

Đối với bọn chúng, tùy tiện tiến vào thế giới Hỗn Độn cũng là một việc làm mạo hiểm, nhưng để lấy lại Trái Tim Cực Hạn, chúng vẫn xông vào.

“Thế giới Huyền Lượng không phải một thế giới chết đầy âm u, mặc dù mọi thứ trong thế giới đó đều khó mà hiểu được, nhưng nơi ấy ắt hẳn là một nơi rất náo nhiệt” Khương Tử Nha suy đoán.

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ gật đầu, trên mặt thoáng nét vui mừng. Trong số mười hai đồ đệ của ông, tính cách Khương Tử Nha là giống ông nhất, am hiểu việc suy diễn và bày trí sắp đặt. Lúc trước, việc Khương Tử Nha bị loại bỏ và vào trong không gian này tựa như đã được định sẵn từ cõi xa xôi.

“Xem ra hi vọng nằm ngay trong thế giới Huyền Lượng” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

“Có điều tiến độ thăm dò của Khương Tử Nha ngươi quá chậm, đã bao năm rồi mà còn chẳng bằng một đứa bé” Nữ Oa lên tiếng mà không hề nể nang gì.

La Niệm và La Chinh đã từ từ đi đến gần họ, nghe Nữ Oa nói vậy, La Niệm bèn sửa lời nàng: “Nữ Oa nương nương, ta không phải con nít!”

Nữ Oa chỉ mỉm cười. Trong mắt nàng, cốt linh của La Chinh cùng La Niệm chẳng chênh lệch bao nhiêu tuổi, hai người đều chỉ là trẻ con mà thôi.

“Có lẽ đúng là thiên phú của ta không đủ” Khương Tử Nha thở dài, khi nhìn sang La Niệm lần nữa thì trong mắt đã lóe lên ánh sáng hi vọng.

Ông ở đây ròng rã bao năm trời, ngay cả một dòng sông trong thế giới Huyền Lượng còn chẳng qua được, vậy mà tên nhóc này lại có thể vượt qua dễ dàng như thế. Chẳng phải chỉ cần cho La Niệm một chút thời gian là cậu sẽ có thể lướt tới lướt lui một cách thành thạo trong thế giới Huyền Lượng à?

“Cậu bạn La Niệm này, ngươi có thiên phú nhường này, có thể lui tới tự do trong thế giới Huyền Lượng, ngươi có bằng lòng ở lại đây giúp đỡ bọn ta không?” Khương Tử Nha mở miệng hỏi.

Hai mắt La Niệm lập lòe.

Thật ra, dù Khương Tử Nha không đưa ra lời mời này, La Niệm cũng sẽ xin phụ thân mình. Một mặt, cậu đã sớm rời khỏi thế giới trong cơ thể phụ thân. Mặt khác, lúc bước vào thế giới Huyền Lượng, trong lòng cậu sinh ra cảm giác thỏa mãn lạ thường, giống như cậu nên thuộc về thế giới ấy.

Loại cảm giác này, sau khi trải qua một lần thì e là cả đời này cậu cũng không quên được.

Mặc dù La Niệm cũng muốn mình được ở lại đây, nhưng cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm lời: “Bằng lòng chứ, nhưng kèm theo điều kiện!”

“Ồ? Cậu bạn La Niệm có điều kiện gì?” Khương Tử Nha mỉm cười hỏi lại.

Chỉ cần La Niệm đồng ý thì những thứ khác đều dễ nói.

La Niệm lập tức nói ra: “Ta cũng muốn một cung điện lớn tương đương, còn nữa…”

Những yêu cầu mà La Niệm đưa ra không hề quá đáng, sử dụng tài nguyên trong không gian Tắc San thì không khó hoàn thành.

“Ta đáp ứng hết” Khương Tử Nha không do dự chút nào.

Trên mặt La Chinh – người nãy giờ im lặng đứng gần đó – chợt hiện lên vẻ sầu lo: “Mặc dù Niệm Nhi có thể tự do đi lại trong thế giới Huyền Lượng, nhưng chuyện này không phải quá nguy hiểm à?”

Quái vật trong thế giới Huyền Lượng thậm chí còn xông cả vào trong không gian Tắc San, nếu Niệm Nhi gặp phải chúng trong thế giới Huyền Lượng thì hậu quả khó mà lường được.

“Cha!”

Lông mày La Niệm dựng thẳng lên như thanh kiếm sắc bén. Vất vả lắm cậu mới rời đi được, sao có thể quay về thế giới trong cơ thể La Chinh chứ?

La Chinh nhìn vẻ mặt kiên định của La Niệm, bỗng nhớ tới mình của ngày xưa. Bây giờ muốn La Niệm chịu thỏa hiệp e không dễ, hắn đành thở dài rồi nói: “Ta thì không sao, chỉ là mẫu thân con…”

“Đừng nói với mẫu thân là được. Không phải ở trong không gian Tắc San này rất an toàn à?” La Niệm nói ngay.

Khương Tử Nha đứng cạnh cũng vô cùng nôn nóng, nói: “Ta sẽ dốc hết sức mình bảo đảm an toàn cho La Niệm, cậu ta thật sự rất quan trọng!”

Đối với thế giới Huyền Lượng, Khương Tử Nha còn có rất nhiều suy đoán! Thậm chí ông còn đoán rằng có khi nào ở đó cũng có một hang động giống vậy, một thế giới giống vậy? Hoặc nên nói rằng, trong thế giới Huyền Lượng tồn tại một loại văn minh khác do đốm sáng tạo thành…

Khương Tử Nha không đủ năng lực đi hoàn thiện những suy đoán ấy, bây giờ người duy nhất ông có thể dựa vào chỉ có La Niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận