Bách Luyện Thành Thần

Chương 2166: Động Nạp Hoang đóng kín

“Không được, hắn chỉ là người của tộc Xi Vưu, có huyết thống của tộc Xi Vưu thôi, làm sao có thể tiếp nhận sức mạnh có chứa huyết thống của chúng ta được?”“Ngu xuẩn! Người có thể thông qua khảo nghiệm mà là người bình thường được à?”

“Nếu như hắn thật sự có thể dựa vào thân thể để đạt tới Bỉ Ngạn, thu hồi những thứ mà bản chủ cần thì chúng ta sẽ lập công lớn đó, mạo hiểm một lần cũng có sao?”

Đám não chủ túm lại tranh luận về điểm này.

Thật ra, dù là những não chủ có hình thể khổng lồ này hay là Tinh Thần Thể nhỏ như 9527, bọn chúng đều đại biểu cho chính cổ thần Hỗn Độn. Ý thức của bản chủ Cổ Thần Hỗn Độn đã lâm vào trạng thái ngủ say, thế giới trong bộ não có thể tiếp tục vận hành đều nhờ những Tinh Thần Thể ấy.

Đám não chủ sử dụng ý thức để giao lưu, tốc độ rất nhanh, chỉ mất khoảng một phần trăm hơi thở thôi là cuộc tranh luận giữa bọn chúng đã ngừng lại.

Bọn chúng nhanh chóng thống nhất ý kiến bằng hình thức bỏ phiếu, phần lớn não chủ đều quyết định mạo hiểm một lần.

Thế là mệnh lệnh của đám não chủ được truyền ra ngoài thông qua vầng sáng kia…

Gân mạch, da thịt bên trong thi thể của cổ thần Hỗn Độn khổng lồ đã mục nát từ lâu, nhưng phần lớn máu tủy của nó được giấu bên trong xương cốt kiên cố. Ngay đến đám người bị lưu đày hùng mạnh nhất cũng không có cách nào phá vỡ xương cốt, đương nhiên chẳng ai có thể hấp thu được máu tủy của cổ thần Hỗn Độn.

Sau khi mệnh lệnh của đám não chủ được truyền ra, ở chiếc xương sườn thứ sáu – cũng chính là cốt tháp Xi Linh của bộ tộc Xi Vưu – máu tủy bắt đầu chầm chậm lưu chuyển…

Mỗi một cốt tháp đều là nơi che chở của đám người bị lưu đày. Các khe hở bên trong cốt tháp là vốn có sẵn chứ không phải do đám người bị lưu đày đục khắc ra, bọn họ cũng không có bản lĩnh lớn đến vậy.

Tựa như khe hở trong cốt tháp Xi Linh, chúng tập trung chủ yếu ở dưới đáy, cho nên bộ tộc Xi Vưu đều ở dưới đáy của cốt tháp.

Còn khe hở của cốt tháp Man Thủy thì chủ yếu tập trung ở đoạn giữa, toàn bộ bộ tộc Nữ Oa cũng chỉ có thể ở phần giữa của cốt tháp.

Phần đầu trên của cốt tháp Xi Linh chưa từng bị phá hoại nên máu tủy trong đó vẫn còn rất hoàn chỉnh. Bây giờ, một phần máu tủy trong đó đang chảy rất nhanh qua các khe hở và tiến thẳng tới vị trí của La Chinh!

“Phần hoang cốt huyết thống thứ mười! Chắc hẳn không có vấn đề gì đâu, sức sống của tên nhóc này không chỉ không giảm sút mà trái lại, càng ngày càng mạnh hơn”

Điêu Viễn tinh luyện phần hoang cốt huyết thống cuối cùng rồi rót vào trong động Nạp Hoang, đồng thời thở dài một hơi.

Mặc dù ông ta luôn lo lắng cho La Chinh, nhưng cuối cùng hắn vẫn gắng gượng chịu được đến kiếp cuối cùng. Chỉ cần sống qua Thương Tủy kiếp nữa thôi là thân thể của hắn có thể biến ra Xi Vưu Hoang Thể.

Hiện giờ ông ta cũng khá mong đợi, không biết với huyết thống vương phẩm của La Chinh thì sẽ biến ra Xi Vưu Hoang Thể ở mức độ nào?

“Ừm, hắn có thể tiếp nhận hết cả mười phần hoang cốt huyết thống, biết thế đã ban cho hắn thêm mấy phần nữa” Tử Ngọc cười mỉm, nói.

Điêu Viễn trợn trắng mắt. Mười phần hoang cốt huyết thống đã là cực hạn rồi, nếu thêm một phần nữa thì có khi thân thể La Chinh sẽ lập tức sụp đổ, đại trưởng lão không khỏi tham quá đấy…

Đúng lúc này, Tử Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên khuôn mặt trắng noãn toát lên vẻ kỳ lạ.

“Sao vậy? Đại trưởng lão?” Điêu Viễn hỏi.

“Cốt tháp đang chấn động” Tử Ngọc thì thào.

“Cái gì?” Điêu Viễn sững sờ, vội vàng chăm chú cảm nhận. Lập tức ông ta cảm thấy dưới chân truyền tới một rung động cực nhỏ.

Cốt tháp là thứ to lớn nhất trong thế giới này, chiều dài của mỗi chiếc xương có thể so với chiều dài từ đông sang tây của Thần vực. Dù nhóm hoang thần có thể hóa thành người khổng lồ cao mấy ngàn dặm, nhưng so với chiều dài nghìn tỷ dặm của một số đoạn xương thì nó vẫn nhỏ bé tới mức có thể bỏ qua.

Trước một quái vật khổng lồ và kiên cố như thế, rất hiếm có thứ gì có thể rung chuyển được những cốt tháp này, ngay đến đám người bị lưu đày cũng không thể làm được.

Bây giờ, cốt tháp bỗng nhiên hơi rung động, đương nhiên sẽ khiến Tử Ngọc và Điêu Viễn cảm thấy rất kỳ lạ.

“Dao động mà chấn động kia đem lại càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa nó còn đang dịch chuyển” Tử Ngọc ngồi xổm xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng đặt trên mặt đất bằng xương, đôi mắt quyến rũ nhìn chăm chú phía trước: “Hơn nữa, hướng đi của chúng chính là về phía nơi chúng ta đang ở!”

So về độ nhạy bén đối với ngoại giới thì Điêu Viễn kém Tử Ngọc rất xa, nhưng nói chung ông ta cũng cảm nhận được phần nào. Ông ta phát hiện ra còn có một số thứ không rõ đang di chuyển về phía bọn họ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy…” Điêu Viễn không hiểu nổi.

Bấy nhiêu năm qua, ông ta chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Cốt tháp là nơi che chở cho bọn họ và cũng luôn tồn tại một cách yên tĩnh, sao hôm nay bỗng nhiên lại chấn động?

Tử Ngọc đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Đưa La Chinh ra khỏi động Nạp Hoang ngay, chấn động kia nhằm vào La Chinh!”

Điêu Viễn hít một hơi khí lạnh, đang định nhảy vào trong động Nạp Hoang thì khe hở phía trên động Nạp Hoang ở ngay dưới chân hai người bỗng khép chặt lại, nhốt kín La Chinh ở trong đó.

Động tĩnh quá lớn khiến rất nhiều người chú ý tới. Đám người Mão Tuyết, Trừng Úy vọt từ trong động Nạp Hoang ra. Khi nhìn thấy động Nạp Hoang của La Chinh bị đóng kín, miệng của ai nấy đều há hốc ra.

“Động Nạp Hoang sao lại đóng kín thế này?” Đôi mắt của Vệ Thông trừng lớn như cái chuông đồng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng ấy.

Chức trách của hắn ta là chỉ huy người tinh luyện sức mạnh hoang thần, sau đó rót vào bên trong động Nạp Hoang, nên Vệ Thông quen thuộc những động Nạp Hoang này vô cùng. Suốt hàng chục nghìn năm qua, bên trong những động Nạp Hoang này sinh ra không ít thiên tài của tộc Xi Vưu.

Động Nạp Hoang này nói là hang động, nhưng thực chất chúng là những khe hở dài tới hơn trăm mét trên chiếc xương mà thôi, sao hôm nay nó lại bỗng nhiên khép kín lại được? Hơn nữa, động Nạp Hoang của đám Mão Tuyết và Trừng Úy không hề đóng lại, duy chỉ có động Nạp Hoang của La Chinh là bị thôi.

“Ầm ầm…”

Chấn động bên trong cốt tháp vẫn đang kéo dài.

“Vèo vèo vèo…”

Mấy bóng người cấp tốc tụ tập lại nơi đây, chính là nhóm người bị lưu đày trong tộc Xi Vưu. Bọn họ cũng giống với Tử Ngọc, phát hiện ra một luồng sức mạnh đang không ngừng tuôn về phía động Nạp Hoang.

“Chuyện gì xảy ra vậy, Tử Ngọc?” Phù Nhị nhìn chằm chằm con gái mình và hỏi.

“Động Nạp Hoang này tự nhiên lại đóng kín lại…” Trì Nghĩa hít một hơi khí lạnh.

Ông lão già nua nhíu mày nhìn chằm chằm vào khe hở đã đóng kín của động Nạp Hoang, sắc mặt âm u. Ông nói: “Ta cảm nhận được một luồng sức mạnh đặc biệt đang chảy trong cốt tháp Xi Linh, chúng đều đang hội tụ về phía trong của động Nạp Hoang này”

Nghe ông lão già nua nói thế, tất cả mọi người đều quay qua nhìn nhau.

Bên trong cốt tháp này vẫn còn sức mạnh khác tồn tại ư? Bọn họ chưa bao giờ nghe nói về điều này.

“Đại ca, huynh nói sức mạnh bên trong cốt tháp… Là sức mạnh của vị cổ thần Hỗn Độn này ư?” Phù Nhị mở miệng hỏi.

Ông lão già nua nhìn động Nạp Hoang đang đóng kín, vẻ mặt cũng đầy bối rối.

Ông chỉ phát hiện ra được luồng sức mạnh ấy, nhưng ngay cả ông cũng không biết cổ thần Hỗn Độn còn sống hay đã chết. Đối với cấp độ sinh mệnh như thế, một Xi Vưu Vệ Ngũ Tinh như ông sao có thể suy đoán được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận