Bách Luyện Thành Thần

Chương 2148: Đại trưởng lão

Điêu Viễn và La Chinh bay lên đỉnh rồi đi men theo từng nấc thang mộtSau khi đi lên được thêm một đoạn, La Chinh lại thấy một pho tượng Xi Vưu ba đầu sáu tay.

Điêu Viễn tiến lên quỳ lạy pho tượng Xi Vưu một lát rồi mới nói với La Chinh: “Đây là thủ lĩnh bộ tộc Xi Vưu ta, ngươi phải quỳ lạy thành kính mới có thể gia nhập tộc ta”

Đừng thấy Điêu Viễn dẫn La Chinh vào cốt tháp thuận lợi mà lầm, thực ra rất khó để đạt được tư cách vào cốt tháp.

Mỗi nghìn năm, ánh sáng phán xét lại mang đi mạng sống của tất cả mọi người. Những người biết được chuyện này thà đánh nhau vỡ đầu cũng muốn gia nhập cốt tháp, cho dù chỉ làm một thị vệ thấp kém trong tông môn dưới trướng tộc Xi Vưu thì cũng cam tâm tình nguyện.

Dẫu sao, chỉ có gia nhập cốt tháp mới sống lâu được.

Việc bước lên nấc thang này để vào lãnh thổ tộc Xi Vưu là ước mơ tha thiết của vô số hoang thần!

Điều đó đồng nghĩa với việc nhận được một phần huyết thống Xi Vưu và có được vô số năng lực và cơ hội.

Mỗi một người tộc Xi Vưu đều vô cùng sùng bái Xi Vưu, mỗi lần ra vào lãnh thổ tộc đều phải quỳ lạy trước pho tượng này.

Ban nãy La Chinh đã hấp thu một miếng hoang cốt huyết thống trước mặt Điêu Viễn, tuy ông ta không hiểu nguyên nhân nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc ông ta sẽ đối xử với La Chinh như người cùng tộc.

La Chinh cũng không do dự gì.

Như mẹ đã nói thì Xi Vưu là ông ngoại của hắn, do đó hắn cũng quỳ lạy như Điêu Viễn.

Kế đó, hai người lại tiếp tục bước đi. Chỉ chốc lát sau, La Chinh lập tức trông thấy ánh lửa cháy hừng hực soi sáng cả phần hang động rộng rãi ở phía trước.

Những cung điện to lớn đang nằm bên trong hang động, đó mới là lãnh thổ thật sự của tộc Xi Vưu.

“Vèo vèo vèo!”

Sáu, bảy người bay vụt ra khỏi lãnh thổ. Người đi đầu có mái tóc quăn tán loạn, vóc người cường tráng và ở trần, còn chưa thấy người mà đã nghe giọng: “Ha ha, Điêu Viễn, ngươi muốn ban tặng cho tên nhóc này một phần huyết thống của tộc ta à?”

Điêu Viễn không vui lắm khi thấy người nọ đến, bèn lạnh lùng đáp: “Đúng thì sao? Kỷ Sưởng, ngươi có ý kiến gì không?”

Tuy rằng bộ tộc Xi Vưu rất đoàn kết nhưng vẫn có một số tranh chấp.

Dựa theo quy tắc của tộc Xi Vưu, người trong tộc chỉ có thể ban thưởng mười phần huyết thống mỗi nghìn năm, do đó mỗi phần đều rất quý giá.

Huyết thống của người trong tộc Xi Vưu không thuần khiết, cho dù cha mẹ đều thuộc tộc Xi Vưu nhưng chưa chắc con cái sinh ra sẽ có huyết thống của tộc, bởi vậy bộ tộc cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp vì mười phần huyết thống này.

Điều đó khiến việc lấy được huyết thống Xi Vưu của người ngoại tộc càng thêm khó khăn.

Hiện giờ chỉ còn ba năm nữa là đến kỳ hạn một nghìn năm, trong mười suất thì chỉ còn lại một phần huyết thống Xi Vưu được quyền cấy ghép, nên đương nhiên tất cả mọi người trong tộc đều gắng sức giành giật nhau quyền sở hữu.

Người đàn ông vạm vỡ có mái tóc quăn đó tên là Kỷ Sưởng, có một huynh đệ kết giao là tông chủ của Lam Nguyệt tông dưới trướng tộc Xi Vưu. Hắn ta luôn muốn cố gắng giành lấy phần huyết thống này vì người huynh đệ ấy của mình.

Nhưng lúc mọi chuyện sắp đâu vào đấy thì tộc Xi Vưu bỗng xảy ra biến cố.

Vệ Hạ và Phong Long bỏ mạng khiến bộ tộc không còn thiên tài trong nhóm thế hệ trẻ để sử dụng.

Trừng Úy bình yên quay về tộc Xi Vưu và đề cử La Chinh với tộc.

Nhóm cấp cao trong tộc nghe nói về bản lĩnh của La Chinh bèn quyết định kiểm tra. Nếu hắn thật sự có sức mạnh như Trừng Úy đã nói thì phần huyết thống cuối cùng sẽ được cấy cho La Chinh.

Điêu Viễn phụng lệnh đưa La Chinh về, không ngờ lại thấy hắn luyện hóa hoang cốt huyết thống Xi Vưu ngay trước mặt mình. Tình hình biến đổi theo chiều hướng không tưởng, Điêu Viễn cũng không biết phải quyết định thế nào nên đành đưa hắn về trước.

Thế nhưng Kỷ Sưởng không biết chuyện đó nên vô cùng bực bội vì nghĩ rằng La Chinh đến để tranh giành phần huyết thống kia.

“Chuyện do đại trưởng lão quyết định, Kỷ Sưởng ta nào dám có ý kiến. Ta chỉ nghi ngờ, không biết liệu tên nhóc này có thể vượt qua kiểm tra hay không” Kỷ Sưởng quan sát La Chinh rồi cười khà khà: “Không biết tên này tu luyện chân thần từ nơi nào, người hoang dã luôn kỳ quái…”

Tuy La Chinh đã hấp thu một miếng hoang cốt huyết thống Xi Vưu nhưng do số lượng còn quá ít nên Kỷ Sưởng còn chưa thể phát hiện ra.

Nghe Kỷ Sưởng nói thế, La Chinh khẽ nhíu mày. Ai lại vui vẻ khi bị một kẻ xa lạ châm chọc và khiêu khích chứ?

Điêu Viễn lạnh lùng cười: “Yên tâm đi, chắc chắn La Chinh sẽ không gặp bất cứ vấn đề nào trong bài kiểm tra đâu, ta tin tưởng Trừng Úy sẽ không nói dối. Thế nhưng có lẽ ngươi phải thất vọng rồi, La Chinh không cần phải kiểm tra!”

Kỷ Sưởng sa sầm mặt mày: “Nghĩa là sao? Đại trưởng lão định cấy huyết thống cho hắn luôn hả?”

“Ha” Điêu Viễn thầm sảng khoái trước dáng vẻ của Kỷ Sưởng, cố ý không giải thích mà quay sang nói với La Chinh: “Đi theo ta! Ta dẫn ngươi đi gặp đại trưởng lão!”

“Soạt!” Kỷ Sưởng đứng chặn trước mặt Điêu Viễn: “Nói cho rõ ràng, bằng không đừng hòng rời đi!”

Điêu Viễn nhìn chằm chằm vào Kỷ Sưởng bằng ánh mắt lạnh lùng: “Sao hả? Ngươi muốn ra tay à?”

Kỷ Sưởng sầm mặt nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Điêu Viễn, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

La Chinh nở nụ cười bất đắc dĩ, Điêu Viễn này cũng thật là… Nói rõ ra là được rồi mà.

Trong lúc hai người còn giằng co, một tiếng cười nhẹ bay đến: “Điêu Viễn, người nào muốn gia nhập tộc Xi Vưu ta cũng phải vượt qua kiểm tra, cho dù đứa trẻ này đặc biệt như Trừng Úy đã nói nhưng cũng không thể miễn được, chẳng phải chúng ta đã nói về vấn đề này rồi à?”

Giọng nói ấy êm tai và dễ nghe như chuông bạc, cho dù chưa thấy người nhưng vẫn có thể đoán rằng chủ nhân giọng nói là một người cực kỳ xinh đẹp.

La Chinh nhìn theo hướng giọng nói phát ra, liền trông thấy một bóng người tỏa sáng kỳ lạ đang trôi lơ lửng ở cách đó không xa.

Đó là một cô gái có làn da trắng như tuyết, đi chân trần, không mặc quần áo mà chỉ dùng vài sợi vải lụa hồng bao quanh những nơi quan trọng. Mái tóc bạc rực rỡ xõa tung sau đầu nàng, mỗi một sợi tóc đều lóe ánh bạc lóa mắt. Bên cạnh đó, nàng còn có gương mặt tươi cười đẹp động lòng người, đôi mắt dịu dàng chớp chớp và lặng lẽ quan sát La Chinh.

Cô gái ấy vừa xuất hiện thì bầu không khí đã dịu lại.

Kỷ Sưởng chắp tay: “Đại trưởng lão, ngài nói đúng, ta thấy Điêu Viễn có ý đó!”

Cô gái này chính là đại trưởng lão ư? La Chinh thầm kinh ngạc.

Điêu Viễn liếc nhìn Kỷ Sưởng rồi cũng nói với đại trưởng lão: “Điêu Viễn ta vốn không có ý đó! Ta muốn gặp đại trưởng lão không phải vì cấy huyết thống mà là vì La Chinh vốn không cần huyết thống tộc Xi Vưu!”

Đại trưởng lão nghe không hiểu lắm, bèn nói tiếp: “Nếu như hắn thật sự có sức mạnh chống lại thiên tài trong lứa trẻ tuổi của tộc Hiên Viên thì nhất định phải cấy một phần huyết thống của tộc ta. Suy cho cùng, theo quy tắc của giao ước thì người chiến đấu phải là đệ tử tộc ta. Vậy ý của Điêu Viễn ngươi là…”

“Bởi vì bản thân La Chinh chính là người tộc ta, ta tìm đại trưởng lão vì muốn kiểm tra mức độ thuần khiết trong huyết thống của hắn!” Điêu Viễn nói với vẻ thản nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận