Bách Luyện Thành Thần

Chương 3391: Mặt cười và mặt khóc

Tộc Tam Mục và tộc Yến Thắng cách đó không xa cũng thấy được đá Tam Thanh của La Chinh! Vẻ mặt của bọn họ cũng trở nên vi diệu. Họ vốn cho rằng La Chinh sẽ gây nên tiếng tăm vang dội trong bức tranh bất hủ, thực tế cũng nên như vậy mới phải. Nhưng ai ngờ biểu hiện của La Chinh chẳng những không có gì xuất sắc mà cơ bản là chẳng làm nên trò trống gìLần này tộc Tam Mục có tổng cộng ba người tiến vào bức tranh bất hủ, không nhắc tới biểu hiện của cậu bé ba mắt Phi Dục thì người có biểu hiện kém cỏi nhất cũng tốt hơn La Chinh rất nhiều….

Nhưng bọn họ không tin Thông Thiên giáo chủ nhìn nhầm, La Chinh biểu hiện không tốt có lẽ là vì hắn mới lần đầu tiên tiến vào bức tranh bất hủ.

Thật ra cho dù không trở thành Bất Hủ cảnh ngay trong lần này thì cũng không phải chuyện gì to tát. Đa số sinh linh Bỉ Ngạn trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên đều phải trải qua mấy lần thất bại, những cường giả đã trở thành Bất Hủ cảnh ở đây cũng từng vào đó mấy lần, thậm chí mấy chục mấy trăm lần.

Nhưng thái độ của Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa lúc trước đã khiến mọi người đặt quá nhiều hy vọng vào hắn, cho rằng hắn có thể thông qua sau một lần duy nhất, không ngờ hắn lại biểu hiện vụng về như vậy.

Trong bức tranh bất hủ, La Chinh vẫn cứ tiến về phía trước không nhanh không chậm. Tuy hắn không rõ tiến độ của người khác ra sao, nhưng số lượng thú trong tranh hắn giết được trong hơn một canh giờ thực sự quá ít, trong lòng hắn vẫn có thể ước lượng ra được. Có điều việc này không thể trách hắn, bởi vì thú trong tranh xuất hiện xung quanh hắn thật sự quá thưa thớt ít ỏi.

“Ồ, đằng trước…”

La Chinh đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thứ gì đó đen nhánh đang ngo ngoe, hắn tới gần một chút mới phát hiện là một con thú trong tranh hình thể khá lớn!

Sự xuất hiện của thú trong tranh này khiến La Chinh thoáng vui vẻ, thì hắn cũng không đen đủi tới mức hết thuốc chữa.

Nhưng trong lúc La Chinh đang vội vàng tới gần thì lại có ba sinh linh Bỉ Ngạn đang đi tới từ một hướng khác. Ba sinh linh Bỉ Ngạn này xông tới ào ào, hai sinh linh Bỉ Ngạn khống chế hai bên thân thú trong tranh, một người còn lại thì trực tiếp đâm xuyên qua nó.

Thú trong tranh bị giết chết hóa thành từng làn khói đen, nhanh chóng hội tụ vào thân thể đám sinh linh Bỉ Ngạn kia.

Sau khi giết chết thú trong tranh, ba gã sinh linh Bỉ Ngạn mới chú ý tới La Chinh đang đứng cách đó không xa.

“Là thằng nhóc Nhân tộc kia?”

“Ha ha, có vẻ như hắn chẳng thu hoạch được gì…”

“Ta cứ tưởng là nhân vật nào giỏi lắm, đến trang thứ hai cũng không có tư cách vào, thật sự không đáng chú ý”

Tuy tất cả mọi người đều biến thành tấm hình bằng phẳng nhưng giọng nói vẫn truyền đi được, hơn nữa bởi vì hoàn cảnh không gian nên nghe vô cùng rõ ràng rành mạch.

Giết chết càng nhiều thú trong tranh thì khói đen quấn quanh cơ thể bọn họ càng nhiều. Ngoài thân ba sinh linh Bỉ Ngạn này đều có khói đen lượn lờ dày đặc, còn La Chinh thì vẫn trơn bóng trơ trọi, chỉ có một làn khói đen mờ nhạt lượn lờ.

Lúc trước La Chinh được tộc Vô Không và tộc Nguyên Linh chào mời khiến các sinh linh Bỉ Ngạn sinh lòng ghen tỵ, nhất là La Chinh còn không phải sinh linh Bỉ Ngạn, hắn đến từ Hỗn Độn, có thể tự do ra vào Bỉ Ngạn.

Ném ra mấy câu này, bọn họ liền vội vàng rời đi. Hiện tại ai nấy đều đang tranh thủ thời gian săn giết thú trong tranh, không người nào muốn lãng phí thời gian.

La Chinh nhìn theo họ rời đi, bất đắc dĩ trợn trắng mắt một cái. Ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng lặng lẽ thở dài một tiếng, vận khí của La Chinh có vẻ rất kém.

Thực tế thông qua trang đầu tiên của bức tranh bất hủ cũng không phải việc gì khó, thú trong tranh này lại xuất hiện một cách ngẫu nhiên, cho dù đen đủi đến mấy cũng phải có rất nhiều thu hoạch mới phải…

La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa từng ngờ rằng hắn không gặp được thú trong tranh cũng không phải do đen đủi. Mỗi khi hắn di chuyển về phương hướng có thú trong tranh, đám thú trong tranh này lại vô cớ biến mất, hoặc là trực tiếp dịch chuyển không gian tới một nơi khác.

Hơn một canh giờ, chuyện như vậy không ngừng lặp đi lặp lại. Mặc cho tốc độ của La Chinh có nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì phần lớn thú trong tranh đều có thể kịp thời tránh đi. Nhưng thị giác của La Chinh không thể nhìn thấy những cảnh tượng này, cho nên chỉ có thể quy kết cho vận khí đen đủi.

Mà giờ khắc này, bên cạnh bức tranh bất hủ lại xuất hiện một gương mặt cười bay lơ lửng. Gương mặt này cũng là một bức tranh, nhưng bức tranh này lại không nằm trong bức tranh bất hủ mà lơ lửng ở một không gian đặc thù.

“Có vẻ hơi nóng lòng nhỉ?”

Mặt cười phát ra âm thanh dịu dàng nữ tính.

Sau khi âm thanh này vang lên, mặt cười bỗng biến thành mặt khóc, giọng nói cũng trở nên thô bạo: “Vậy giờ bắt đầu dẫn đường?”

“Chờ thêm chút đi, lần này có rất nhiều ruồi bọ tiến vào bức tranh bất hủ, ta muốn giết bớt” Gương mặt kia nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng nữ tính.

“Bọn họ có phát hiện không?” Mặt khóc hỏi.

“Ngươi cho rằng bọn họ không biết sự tồn tại của chúng ta?” Mặt cười lạnh lùng hừ một tiếng: “Đám gian xảo này không đủ năng lực, muốn mượn tay chúng ta, đúng là mơ mộng hão huyền”

“Vậy ra tay đi!” Mặt khóc không hề do dự.

Trong không gian đặc thù, một cánh tay khổng lồ màu đen hiện lên, trong tay cầm một cây bút dài nhỏ. Chỉ thấy ngọn bút nhẹ nhàng phác họa lên bức tranh bất hủ, một con thú trong tranh linh hoạt sống động dần dần thành hình. Nhưng hình thể của con thú trong tranh này lớn hơn những con trước rất nhiều, răng nanh dữ tợn, toàn thân đầy gai, rõ ràng không giống những con thú trong tranh chỉ biết mặc người xâu xé trước đây.

Loại thú trong tranh này được gọi là Trùng Mạc, ngay cả ở trang thứ hai cũng vô cùng hiếm thấy, sinh linh Bỉ Ngạn hễ thấy nó là đều bỏ chạy mất dép.

Nhưng theo nét vẽ của cây bút dài nhỏ kia, một con Trùng Mạc dần xuất hiện trong bức tranh bất hủ. Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt kia lại vẽ ra trăm con Trùng Mạc!

“Đi đi, ít nhất phải diệt trừ hơn phân nửa” Mặt khóc ra lệnh.

Đám Trùng Mạc được “tạo ra” nhận lệnh, như nét mực loang ra giữa trang giấy, chạy khắp bốn phương tám hướng, tìm kiếm con mồi cho mình.

Sự cạnh tranh giữa các sinh linh Bỉ Ngạn tại trang đầu tiên vô cùng kịch liệt, mỗi một lần bức tranh bất hủ mở ra chỉ có một phần ba sinh linh có thể đi vào trang thứ hai, đồng thời, mỗi một con thú trong tranh đều sẽ bị tiêu diệt.

Góc trái của bức tranh bất hủ, bốn sinh linh Bỉ Ngạn đang chém giết một đám thú trong tranh, trong lúc bọn họ đang chưa đã thèm thì cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Bốn sinh linh Bỉ Ngạn này nhìn thấy bóng đen kia, trong lòng lập tức vui vẻ, muốn xông lên bao vây lấy nó. Thế nhưng gã sinh linh Bỉ Ngạn đầu tiên bỗng phát hiện gì đó không đúng lắm, chờ khi thấy rõ toàn cảnh bóng đen kia, tim gã lập tức nhảy dựng lên.

“Là Trùng Mạc! Chạy mau!”

Gã sinh linh Bỉ Ngạn này từng đi qua trang thứ hai, cũng từng tận mắt nhìn thấy Trùng Mạc cường đại chân chính. Nhưng gã không hiểu nổi đây rõ ràng là trang đầu tiên, sao lại có Trùng Mạc xuất hiện ở đây?

Gã không có cơ hội biết được đáp án…

Trùng Mạc xác định được con mồi của mình, thân hình bỗng trở nên mơ hồ lay động. Thân hình của nó khi thì rõ ràng, khi thì tan biến.

Đối với các sinh linh Bỉ Ngạn biến thành tranh vẽ, Trùng Mạc tuy cũng là một bức tranh nhưng nó có thể rời khỏi bức tranh trong một thời gian ngắn. Khoảnh khắc nhảy ra khỏi bức tranh, đối với tầm nhìn từ trong bức tranh thì đúng là Trùng Mạc đã biến mất…

Rồi khi Trùng Mạc rơi xuống bức tranh, thân hình của nó lại xuất hiện lần nữa.

Dưới trạng thái biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện quỷ dị như vậy, bốn sinh linh Bỉ Ngạn này đã bị con Trùng Mạc này xé nát, tứ chi dập nát còn có từng nét mực màu đen trào ra, chảy xuôi trong bức tranh, đó là máu trong cơ thể các sinh linh Bỉ Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận