Bách Luyện Thành Thần

Chương 2138: Tham lam gây họa

Trong mắt Tông Dịch, việc La Chinh phát hiện miếng hoang cốt kia bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là ông ta có thể tùy ý bắt chẹt hắnSau khi kéo miếng hoang cốt kia ra ngoài, La Chinh kích hoạt nhẫn tu di trong tay rồi cất nó đi một cách dễ dàng. Chỉ thoắt cái, miếng hoang cốt to tướng đã được nhét vào không gian tu di.

Tiếp đó, La Chinh ngẩng đầu nhìn Tông Dịch đứng bên hố to rồi bay ra khỏi hố.

“Tên nhóc, vận may không tệ” Tông Dịch nhìn chằm chằm La Chinh.

La Chinh cười nhạt: “Đúng là may mắn”

Tông Dịch khẽ cau mày khi thấy biểu cảm bình tĩnh của La Chinh, thầm tự hỏi rốt cuộc tên này chỉ đang vờ vĩnh hay là thật sự không đơn giản như vẻ ngoài?

Ông ta vào mảnh đồng hoang Vạn Cổ này quanh năm nên cũng xem như người liếm máu trên lưỡi đao, từng gặp được không ít kẻ giả vờ vô hại.

Thế nhưng La Chinh không che giấu tu vi mà thật sự chỉ là một hoang thần vừa ra đời, hơn nữa cũng không có chỗ dựa mạnh mẽ.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tông Dịch trở nên dữ tợn: “Đừng nói chuyện may mắn nữa. Ta đưa ngươi đến đây, ngươi đào ra hoang cốt thì ắt phải có một phần cho ta, đây là quy tắc do ta quyết định”

“Quy tắc do ông quyết định?” La Chinh liếc nhìn Nhị Tình và Kế Minh ở đằng xa rồi hỏi: “Nghĩa là bọn họ cũng chia cho ông một phần à?”

Tông Dịch cười u ám: “Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi, nói nhảm gì mà nhiều thế? Nếu ta đã thấy miếng hoang cốt đó thì ngươi phải chia phần cho ta!”

Sức mạnh của Nhị Tình và Kế Minh không thua kém Tông Dịch, sao có thể chia phần cho ông ta?

“À? Ông muốn chia bao nhiêu?” La Chinh nhướng mày.

“Chia một chín, ta chín, ngươi một. Dù sao ngươi cũng không xài hết số hoang cốt đó với lượng sức mạnh bé nhỏ của mình đâu” Tông Dịch quan sát vẻ mặt của La Chinh, thầm nghĩ tên nhóc này sợ rồi. Trong mắt ông ta, dù kẻ vô dụng như hắn có thêm mấy lá gan cũng không dám làm trái lời ông ta.

Thực ra tộc Xi Vưu quy định người bước vào trong này không được tàn sát lẫn nhau, nếu phát hiện thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Thế nhưng nơi này là vùng đất hoang vắng, chỉ cần Nhị Tình và Kế Minh không nói thì còn ai biết nữa đâu?

Gần như mỗi ngày đều có người chết ở nơi này, có lúc là bị bộ tộc Hiên Viên giết, có lúc lại là bị đồng đội giết chết, chưa một ai điều tra cẩn thận về chuyện ấy cả.

“Không tồi” La Chinh cười khẽ.

“Ha, xem như ngươi thức thời” Tông Dịch tưởng La Chinh đồng ý nên cười càng tươi.

“Ta nói là ông nằm mơ không tồi” La Chinh nhún vai, chẳng thèm nhìn Tông Dịch nữa mà quay người định đi.

“Ngươi! Tự tìm cái chết!”

Tông Dịch giận dữ, đến giờ mới hiểu La Chinh hoàn toàn không có ý định chia phần cho mình.

Dứt lời, ông ta xông thẳng về phía La Chinh, thậm chí không kích hoạt sức mạnh hoang thần của mình.

Ngay khoảnh khắc tiến đến gần lưng hắn, Tông Dịch chợt thấy hắn xoay người, đôi mắt đen như mực chợt lấp lóe ánh sáng nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Ầm!”

Ông ta bỗng cảm thấy đầu đau dữ dội như bị tảng đá đập trúng, đến mức gần như muốn ngất xỉu.

Ngay lúc ông ta còn đang lảo đảo, một thanh kiếm đã đột nhiên xuất hiện trong tay La Chinh.

“Phập!”

Lưỡi kiếm đâm xuyên qua cổ ông ta.

Lưỡi của thanh Thừa Ảnh kiếm rất mảnh, mà La Chinh lại hiểu rất rõ các mạch máu trong xương cổ được phân bố ra sao.

Tuy rằng cảnh kiếm đâm xuyên cổ Tông Dịch trông rất kinh khủng nhưng lại không tạo ra tổn thương thật sự cho ông ta.

“Ô, a…”

Giờ phút này, Tông Dịch hoàn toàn không dám nhúc nhích hay nói năng gì, cả người đơ ra như con rối, hai mắt ngơ ngác nhìn La Chinh.

Ông ta không thể nào ngờ được rằng kẻ vô dụng trong mắt mình lại vung kiếm ác liệt như vậy. Ông ta còn không dám hóa ra sức mạnh hoang thần, bởi thanh kiếm kia sẽ chẻ đứt người ông ta nếu ông ta biến lớn trong nháy mắt!

La Chinh nở nụ cười nhã nhặn nhưng hờ hững, tay nắm chặt Thừa Ảnh kiếm: “Ông vừa bảo ai tự tìm đường chết?”

“Vèo, vèo!”

Nhị Tình và Kế Minh ở đằng xa vội vàng chạy đến, cả hai đều khiếp sợ trước cảnh tượng mình thấy, hoàn toàn sững sờ vì không ngờ tên nhóc La Chinh này lại có thể khống chế Tông Dịch chỉ với một kiếm.

“Sao thế?” Nhị Tình hỏi.

“La Chinh huynh đệ, có chuyện gì thì từ từ nói, mọi người có duyên nên mới được chọn vào cùng một nhóm để hỗ trợ nhau, hơn nữa tộc Xi Vưu có quy định không tàn sát lẫn nhau” Kế Minh ở bên cạnh khuyên nhủ.

La Chinh liếc nhìn cả hai: “Quy tắc? Tên này tuân thủ quy tắc à? Ta đào hoang cốt mà phải chia chín một với ông ta, xin hỏi đây là quy định của bộ tộc nào?”

Nhị Tình và Kế Minh nghe vậy liền quay sang nhìn Tông Dịch bằng ánh mắt kinh ngạc.

Chín một…

Tông Dịch tham quá rồi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Chẳng qua ông ta thấy La Chinh dễ bắt nạt nên mới nghĩ ra trò đó, nhưng không ngờ người ta lại phản công ác liệt như vậy, chỉ một kiếm mà đã khống chế được mình.

“Này, này… La Chinh huynh đệ, ta cũng chỉ tham lam nhất thời thôi, người giàu lòng vị tha như ngươi đừng so đo. Ta biết vài chỗ có nhiều hoang cốt, mọi người hòa thuận mới có lợi, chúng ta phải đào nhiều hoang cốt hơn mới đúng”

Cái mạng của Tông Dịch đang nằm trong tay La Chinh nên đâu dám nói lung tung.

Những người bò từ dưới đáy lên như Tông Dịch và Kế Minh tuy luôn sống trong những cuộc đấu đá tàn nhẫn, thế nhưng lại không hề ngông nghênh, trái lại lúc chịu thua còn trở mặt rất nhanh.

La Chinh mỉm cười, thản nhiên nói với Tông Dịch: “Bất kể lời ông nói là thật hay giả, nếu ông còn dám ra tay với ta thì ông chết chắc. Không tin thì cứ thử sử dụng cơ hội này đi, có điều đây là cơ hội cuối cùng, ông phải nắm chắc lấy nó đấy”

Khi hắn nói xong, Nhị Tình, Kế Minh và Tông Dịch đều hơi biến sắc.

Theo Nhị Tình và Kế Minh thấy, do La Chinh tấn công bất ngờ nên mới có thể khống chế Tông Dịch, thậm chí bản thân Tông Dịch cũng cho là vậy.

Chỉ cần La Chinh thả ra, Tông Dịch sẽ kích hoạt sức mạnh hoang thần để hóa thành người khổng lồ cao tám nghìn mét. Đến lúc đó, tên nhóc La Chinh này sẽ bị bóp chết dễ như bóp một con kiến.

Không ngờ La Chinh lại nói năng ngông cuồng như thể không hề sợ Tông Dịch…

“Vụt!”

La Chinh chợt thu tay phải lại, Thừa Ảnh kiếm cũng được rút khỏi cổ Tông Dịch.

Thừa Ảnh kiếm sắc bén đến độ gây ra vết thương cho ông ta nhưng đến máu lại không chảy dù chỉ một giọt.

Tông Dịch sờ sờ vết thương nho nhỏ trên cổ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vừa đánh giá La Chinh lần nữa vừa nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi, trong lòng không kiềm được sinh ra cảm giác không rét mà run.

Sợ là tên nhóc này không đơn giản như vẻ ngoài của hắn, thôi tạm thời cứ nhịn xem sao. Nếu như tên này chỉ khoác lác thì ông ta ra tay cũng không muộn.

La Chinh không quan tâm Tông Dịch nghĩ gì, thà rằng dùng thời gian này để đào thêm nhiều hoang cốt còn tốt hơn.

Khu vực này có rất nhiều hoang cốt, có điều vì La Chinh sử dụng thần niệm thăm dò rồi lôi chúng ra bằng sức mạnh bản nguyên nên hiệu suất cao đến đáng sợ. Có thể nói, hắn đi qua nơi nào là nơi đó không còn dù chỉ một mẩu xương.

Nhị Tình và Kế Minh quan sát hắn lâu nên đều nhìn thấu cách hành động của hắn, trong lòng càng tò mò về lai lịch của ”tên vô dụng” này.

Chỉ mới hai ba canh giờ mà phạm vi trăm dặm quanh đây không còn bao nhiêu hoang cốt. La Chinh thu hoạch rất khá, cuối cùng cả nhóm đành đổi nơi khác theo đề nghị của Nhị Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận