Bách Luyện Thành Thần

Chương 3631: Mê

Ban đêm trên đảo Dạ Kiến, chỉ cần không bôi thuốc bột quỷ, tuyệt đối không thoát khỏi cái chết. Những người xa lạ kia chẳng biết gì, đêm qua chắc chắn đã bị đám quái vật lông trắng cắn nuốt sạch!“Không biết sẽ để lại bao nhiêu “Mê”” Trong mắt Cổ Đa tràn đầy vẻ tham lam.

Mấy năm nay bởi vì sự xuất hiện của tộc Tà Hổ đã chặn lối đi phía Tây của tộc Mộc Diệp, việc đi săn càng trở nên khó khăn hơn, Thương Đa lừa gạt những người xa lạ này tới có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đêm qua nó cả đêm không ngủ, rúc trong hang động của mình lo lắng sợ hãi, bây giờ là lúc bội thu.

“Bọn họ là Nhân tộc đấy” Trong mắt Thương Đa cũng lộ ra dục vọng mãnh liệt: “Hơn nữa thực lực còn không yếu, nhất định quái lông trắng sẽ phun ra không ít “Mê”!”

Hai người gọi những chiến sĩ khác trong tộc Mộc Diệp, leo lên theo nấc thang bên sườn sơn động. Tuy Thương Đa và Cổ Đa nhận định đoàn người La Chinh đã bị cắn nuốt hết, nhưng chung quy vẫn phải đề phòng tình huống ngoài ý muốn.

Tộc nhân tộc Diệp Mộc thiện dùng tên, trong tay những chiến sĩ tộc Mộc Diệp này cầm một cung tên nhỏ bằng gỗ, mũi tên trên cung là tên độc màu xanh đen, loại tên độc này ẩn chứa độc tố đáng sợ, cũng là căn cơ làm chỗ dựa cho tộc nhân Mộc Diệp nhìn như nhỏ yếu.

Trong nháy mắt những tộc nhân tộc Mộc Diệp này đã leo đến chỗ sườn núi, đi tới cạnh miệng hang động lớn trên núi kia.

Thương Đa ra hiệu cho mọi người thu lại tiếng thở, lặng lẽ đến gần.

Các chiến sĩ tộc nhân tộc Mộc Diệp bước nhẹ chân, từ một bên chậm rãi đến gần hang động. Thương Đa là người đầu tiên thăm dò đi vào, bên trong hang động trống rỗng không có thứ gì.

Những Nhân tộc kia sẽ bị quái vật lông trắng ăn sạch, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Thương Đa, nó thậm chí càng an tâm hơn mấy phần, ánh mắt đã nhìn xuống đất. Nếu như những nhân tộc kia bị tiêu diệt toàn quân, đồ trên đất cũng sẽ không ít…

Ánh mắt Thương Đa quét qua trên đất một vòng, con ngươi chợt co lại, cặp mắt nhìn chằm vào trung tâm hang động, nơi đó chỉ có ba bốn viên tinh thể lưu ly.

“Ít như vậy?”

Ánh mắt Thương Đa ngưng lại.

“Chỉ có mấy viên như này?” Cổ Đa nhíu mày.

Thương Đa đi vào nhặt mấy viên tinh thể lưu ly dưới đất lên.

Thường ngày nếu bọn họ bắt được con mồi hiến tế, ít nhất cũng có thể lấy được hơn mười viên tinh thể lưu ly, nếu như những người đó thật sự bị quái vật lông trắng ăn sạch, ít nhất có thể để lại trên một trăm viên tinh thể lưu ly! Nếu như chỉ còn lại một chút như vậy, chỉ có hai khả năng, khả năng đầu tiên là người bên trong sơn động không chết, thứ hai là những tinh thể lưu ly này bị người khác đánh cắp.

Một cảm giác bất ổn dâng lên trong lòng Thương Đa và Cổ Đa.

Vào giờ phút này Cổ Đa và Thương Đa hy vọng là khả năng thứ hai hơn… Nếu như những Nhân tộc kia còn sống, bọn họ phải chống đỡ thế nào?

Lúc tâm tư của hai người quay về, đột nhiên cảm thấy phiến lá trên đỉnh đầu trở nên cực kỳ nặng nề, phiến lá vốn là màu xanh lại nhanh chóng biến thành một mảng màu đỏ!

Tộc nhân tộc Mộc Diệp có thiên phú tương tự như Quái Thiên Khuyển, có thể biết trước nguy hiểm. Bởi vì bản thân bọn họ giỏi thuật bắn cung, thiên phú bậc này càng thực dụng hơn Quái Thiên Khuyển, dù từ khoảng cách rất xa cũng có thể phát hiện ra được kẻ địch tồn tại, sau đó dùng cung tên bắn chết là được.

Đáng tiếc lần này kẻ địch của bọn họ gần trong gang tấc.

Đoàn người La Chinh ẩn nấp bên trong hang động, chỉ có điều trên người bọn họ phủ một lớp “da”. Lớp “da” này là báu vật của Huyết Nha, được gọi là Huyễn Sắc Long Bì, có thể ngụy trang thành bất kỳ hình thái và sắc thái nào.

Chớp mắt khi Huyết Nha bỏ Huyết Sắc Long Bì đi, La Chinh đưa tay chụp lấy cung tên trong tay Thương Đa. Phản ứng của Thương Đa cũng rất nhanh, giơ tay lên muốn bắn một mũi tên về phía La Chinh.

Những chiến sĩ khác trong tộc Mộc Diệp cũng vậy, bắn tên gần như là bản năng của bọn họ, cho dù là tốc độ phản ứng hay độ chính xác đều xếp hàng đầu, đáng tiếc trước đó những mũi tên kia đã lặng lẽ không một tiếng động bị quấn vào một sợi tơ nhện mảnh.

Trong nháy mắt khi bọn họ định bắn mũi tên kia về phía La Chinh, sợi tơ nhện đó chợt kéo một phát, tất cả mũi tên đều bị kéo về một hướng. Các chiến sĩ tộc Mộc Diệp đều ngơ ngác nhìn cung của mình, tỏ vẻ khó hiểu.

“Rắc!”

Hai ngón tay của La Chinh bóp lên trên cung của Thương Đa. Hắn nhẹ nhàng dùng sức, trường cung đã bị bóp vỡ.

“Rắc, rắc, rắc…” Những tộc nhân tộc Mộc Diệp khác đều bị như vậy.

Phục Hy, Nữ Oa, các thợ săn Bất Hủ liên tiếp ra tay, bóp gãy tất cả trường cung của bọn họ.

Đám tộc nhân tộc Mộc Diệp này căn bản không có bất kỳ đường nào để phản kháng, nhanh chóng bị khống chế.

“Ngươi, các ngươi… làm gì?” Sắc mặt Thương Đa trắng bệch.

“Những người bạn từ xa tới, không biết tộc Mộc Diệp chúng ta chiêu đãi có gì không chu toàn?” Cổ Đa lại dùng giọng nói hòa nhã hỏi.

Thân là tộc trưởng, biểu hiện của Cổ Đa vào thời khắc nguy cơ trấn định hơn Thương Đa nhiều. Nhưng một khắc sau Cổ Đa cũng khó mà trấn định được.

“Rắc!”

Một chiến sĩ tộc Mộc Diệp ở sau lưng Cổ Đa muốn rút đoản kiếm thiếp thân ra đánh lén Huyết Lang, nhưng bị Huyết Lang trực tiếp vặn gãy cổ. Cái đầu của chiến sĩ tộc Mộc Diệp lăn xuống bên cạnh, trong hang động lập tức truyền tới tiếng máu bắn tung tóe.

“Vèo vèo vèo…” Từng sợi tơ nhện màu bạc trực tiếp quấn trên cổ những tộc nhân tộc Mộc Diệp này, những sợi tơ nhện màu bạc kia không yếu ớt như tơ nhện bình thường. Độ sắc bén của tơ nhện không khác gì lưỡi kiếm.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Huyết Lang tràn đầy sát ý: “Đừng nói nhảm nữa, cũng không cần đưa ra mấy lời giải thích vô nghĩa, nếu không các ngươi sẽ chết ngay”

“Các ngươi dám ở trên địa bàn của chúng ta…”

“Rắc! Tí tách…” Một chiến sĩ tộc Mộc Diệp khác đang định nói ra lời uy hiếp, Huyết Lang chỉ khẽ duỗi ngón tay ra, tơ nhện sắc bén kia đã cắt đứt cổ nó.

Đầu người rơi xuống đất, tất cả chiến sĩ tộc Mộc Diệp đều không dám nói thêm câu nào nữa. Ánh mắt tàn bạo kia của Huyết Lang quét qua, những chiến sĩ tộc Mộc Diệp này thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt gã.

Nếu như làm việc dựa theo phương thức của các thợ săn Bất Hủ, hôm qua trực tiếp bắt Thương Đa nghiêm hình tra khảo là được. Mặc dù cách của đám người La Chinh cũng đạt được mục đích của mình, hơn nữa còn ổn thỏa hơn, nhưng ở trong mắt Huyết Lang thật sự là quá phiền phức.

Cổ Đa và Thương Đa vốn còn muốn giãy giụa, bây giờ hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ đó.

La Chinh cũng không nói nhảm, cầm một viên tinh thể lưu ly đặt ngang trước mặt Thương Đa và hỏi: “Đây là cái gì?”

Con ngươi của Thương Đa mới vừa chuyển động, Huyết Lang ở bên cạnh đã nói: “Trả lời trong vòng một hơi thở, nếu không vẫn chết”

Gã vừa nói, sợi tơ nhện màu bạc quấn quanh cổ Thương Đa và Cổ Đa cũng nhanh chóng kéo căng. Tơ nhện siết vào cổ bọn họ, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.

“Là Mê!”

“Mê!”

Thương Đa và Cổ Đa đồng thanh.

“Rất tốt” Huyết Lang khoát tay với La Chinh: “Tiếp tục hỏi”

Đám người La Chinh, Nữ Oa nghe thấy cái tên quái dị là “Mê” kia cũng hơi khó hiểu, La Chinh hỏi tiếp: ““Mê” này có tác dụng gì?”

“Sở dĩ tinh thể lưu ly này được gọi là “Mê” bởi vì Quỷ Quyệt rất thích vật này, nếu tích lũy đủ số lượng “Mê”, có thể dễ dàng thu Quỷ Quyệt vào trong đó” Thương Đa giải thích.

“Chỉ có một tác dụng như vậy?” La Chinh hỏi.

Thương Đa hơi do dự, sau khi va phải ánh mắt của Huyết Lang thì run lên, nhanh chóng nói: “Đương nhiên không chỉ có tác dụng đó. Nếu luyện hóa Mê với bản thân mình thì có thể sống chung hòa bình với rất nhiều Quỷ Quyệt, thậm chí có thể khiến Quỷ Quyệt biến thành vũ khí của mình, thậm chí còn hóa thành một bộ phận của thân thể, trở thành thân thể bán Quỷ Quyệt”
Bạn cần đăng nhập để bình luận