Bách Luyện Thành Thần

Chương 3420: Chung Cực Tuần Hoàn

“Khi nhân lên đến giới hạn là có thể nhận được huyết mạch cỡ này à?”La Chinh quay lại nhìn chằm chằm mấy bé trai nhào về phía mình, lập tức hiểu ý.

Mấy bé trai này không thể nào nhân bản đến vô hạn, sau khi không ngừng đánh giết thì số lượng của chúng sẽ đạt đến một giới hạn. Chỉ cần đạt đến giới hạn đó là sẽ có thể thu được huyết mạch này…

“Vậy cứ thử xem!”

Thêm một đứa bé nữa nhào lên, La Chinh lập tức giơ chân đá bay nó đi. Nó vừa rơi xuống đất là đã có thêm mười mấy đứa bé nữa xuất hiện.

“Làm thế này thì chậm quá…”

La Chinh nhẹ nhàng nhấc chân lên, quay ngược lại và phóng về phía mấy đứa bé trai. Hắn hệt như một con thoi vụt qua vụt lại, chỉ để lại từng cái bóng người kéo dài ở sau lưng. Trong chớp mắt đã có hơn trăm đứa bé bị đánh giết, chúng chỉ để lại một tấm da người rồi biến mất. Một giây sau, trong không gian hoang vắng này lại có thêm mấy nghìn đứa bé nữa…

Lúc La Chinh đang định tăng tốc đánh giết và gần đạt đến điều kiện sinh sản vô hạn thì Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp lại cất tiếng nói: “Xuyên qua khe hở tiến về phía trước chính là huyết mạch bản nguyên khác, tên là ‘Chung Cực Tuần Hoàn’.”

Sau khi nghe thấy câu này của Văn Minh Chi Khí, thân hình La Chinh thoáng khựng lại, đạp xuống một đạp từ trên cao.

“Ầm!”

Lại có thêm mười mấy bé trai bị La Chinh đạp văng đi.

“Sao ngươi biết được?” La Chinh lấy làm lạ bèn hỏi.

“Vì ta đã giải ra Phạn văn còn lại” Văn minh Thiên Chấp đáp.

Ở hai bên khe hở nằm giữa vách tường, mỗi bên đều có một Phạn văn. Câu mà văn minh Thiên Chấp nói ban nãy chính là ý nghĩa ẩn chứa trong Phạn văn còn lại.

“Qua đó xem thử hay là ở lại đây dung hợp huyết mạch này?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.

Lựa chọn huyết mạch nào là do La Chinh tự quyết.

“Vụt!”

La Chinh lùi về sau rồi đột nhiên đạp một cái, thân thể lộn nhào giữa không trung mấy chục vòng. Cuối cùng hắn đáp gọn xuống trước bức tường bằng đồng, đưa mắt nhìn điểm sáng trong khe hở và nói: “Ta muốn đi xem.”

Nếu đã có đến bốn huyết mạch cấp bản nguyên, vậy chắc hẳn bốn huyết mạch này không hề giống nhau. Trước khi dung hợp, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng từng cái một.

Ngược lại, hắn vẫn khá lo ngại liệu mình có thể thuận lợi thông qua thế giới Huyền Lượng hay không.

Mặc dù hắn từng vào thế giới Huyền Lượng rồi, nhưng năng lực hiểu biết đối với thế giới ấy không bằng La Niệm, lỡ như bước qua lối đi rồi gặp khó khăn trùng trùng, nửa bước khó đi thì chẳng phải sẽ hỏng bét à?

Lúc La Chinh đang do dự, mấy đứa bé trai đã ồ ạt chen nhau ùa tới.

Thấy mình không còn thời gian lăn tăn vấn đề ấy nữa, La Chinh dứt khoát đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho xong, bèn bước chân thẳng vào trong đó.

“Ù…”

Ngay khoảnh khắc khi La Chinh vừa tiến vào khe hở, hắn lập tức hóa thành vô số điểm sáng và bay đi xa.

Dưới hình thái này, La Chinh gần như mất hết quyền điều khiển đối với cơ thể mình, thậm chí hắn còn không thể phân biệt được mình đang ở hình thái gì nữa.

Cũng may quá trình này không kéo dài quá lâu, chỉ vài hơi thở sau, hắn đã cảm giác được thân thể mình bỗng nặng hơn và cả người cứ thế trực tiếp rơi thẳng xuống!

“Vụt…”

Hắn rơi thẳng xuống dưới từ giữa không trung của thế giới thứ hai.

Trên đỉnh của thế giới này cũng có một bức tường bằng đồng, mà khe hở thì hướng xuống phía dưới.

Sau khi rơi được ba đến năm mươi mét, cơ thể La Chinh đã vững vàng lơ lửng giữa không trung. Hắn nhìn xuống, thu toàn bộ thế giới vào trong tầm mắt mình.

Đây là một hang động rất lớn, trong hang có một ngọn núi khổng lồ bằng đồng đang nổi lơ lửng, trên bề mặt ngọn núi này vẽ hình một con rắn dài có sừng trông rất quái lạ. Con rắn nọ quấn một vòng quanh núi, cái đầu tự cắn lấy cái đuôi của mình.

“Hình vẽ này có ý nghĩa gì…”

La Chinh vừa định lại gần ngọn núi để nhìn rõ hơn thì liền cảm nhận được một sức mạnh to lớn ép lên người và nhấn mạnh hắn xuống dưới.

“Vù!”

Sau khi rơi xuống chừng vài nghìn mét, hắn chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt mình lóe lên, không ngờ đã quay về lại trước mặt ngọn núi.

“Đây là…”

Còn chưa kịp nói gì, trọng lực lại đè xuống lần nữa. La Chinh rơi thật nhanh, nhưng sau đó lại quay về trước ngọn núi cùng với bức vẽ con rắn tự ăn mình kia.

Lần này La Chinh không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ đợi sức mạnh kia giáng xuống.

Sau một hơi thở, trọng lực lại ép xuống và La Chinh lại “rơi” đến trước ngọn núi đồng.

Hắn đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại, hắn đã tiến vào một vòng “tuần hoàn” đặc biệt, mà con rắn tự ăn mình trên núi đồng cũng mang ý nghĩa là một loại tuần hoàn đặc biệt.

“Chắc là muốn ngươi nhận lấy huyết mạch “Chung Cực Tuần Hoàn” trong lúc tuần hoàn không ngừng” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Con rắn kia tên là Tự Hàm Xà, ta từng thấy nó trong Tam Thập Tam Trọng Thiên rồi. Khi xưa nó từng mang ngụ ý tương tự với hỗn độn, bởi vì hỗn độn cũng tuần hoàn từng vòng từng vòng một”

“Huyết mạch Chung Cực Tuần Hoàn này có ích gì chứ?” La Chinh hỏi.

“Ha ha, cái này thì ta không rõ lắm…” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhún vai.

Ông cũng khó mà hiểu được những thế giới này, nhưng có một điều mà ông có thể xác định, đó là bốn huyết mạch bản nguyên này chẳng có cái nào kém cỏi cả.

“Nhân Giống Vô Hạn kia còn có dấu vết mà lần theo, còn Chung Cực Tuần Hoàn này thì cứ trôi nổi vô chừng, mình vẫn nên đi sang thế giới tiếp theo xem thử thôi…”

Lúc La Chinh tuần hoàn về lại núi đồng lần nữa, thân hình hắn đột nhiên bắn vọt lên trên.

Trọng lực kia không đuổi theo hắn lên trên mà mặc cho La Chinh tự bay đi khỏi.

Sau khi rời khỏi “tuần hoàn”, La Chinh ra tới ngoài cùng bên phải của thế giới này. Ở đây còn một khe hở khác, ở hai bên khe hở cũng có hai Phạn văn, văn minh Thiên Chấp lại tiến hành giải mã giúp La Chinh.

Phạn văn thứ nhất giải thích ý nghĩa của “Chung Cực Tuần Hoàn”, thật ra cũng không sai khác quá nhiều so với suy đoán của La Chinh, đó là lĩnh hội hình vẽ Tự Hàm Xà qua từng lần tuần hoàn một. Khi hiểu được thấu đáo thì đương nhiên sẽ nhận được huyết mạch ấy.

Mà phần Phạn văn thứ hai thì rất đáng để La Chinh coi trọng, sau khi tiến vào khe hở hắn có thể lấy được huyết mạch tên là “Vạn Đạo Sinh Diệt”.

“Năng lượng dung đạo trong hỗn độn đã bao quát hết mọi bản chất, mà ý nghĩa của Vạn Đạo Sinh Diệt này cũng không khó suy nghĩ lắm, chính là nắm giữ sự sinh ra và hủy diệt của mọi loại năng lượng? Nếu quả thật có thể phân tích dựa theo ý nghĩa trên mặt chữ thì huyết mạch này còn khủng bố hơn nữa” La Chinh nghiêm túc nói.

“Ha ha, không có khả năng đó đâu” Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Nếu hiểu theo cách đó thì một khi nhận được huyết mạch Nhân Giống Vô Hạn là thật sự có thể biến hóa ra hàng triệu đến hàng trăm triệu “ngươi” nữa à? Mặc dù đây là huyết mạch cấp bản nguyên, nhưng cũng không thể vô lý đến mức đó được…”

“Cũng phải” La Chinh gật gật đầu.

“Có điều ngươi vốn đã nắm giữ năng lượng dung đạo rồi, có lẽ Vạn Đạo Sinh Diệt này có thể dẫn dắt gợi ý gì thêm cho Dung Đạo Đại Nhất Thống chăng?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở.

Hai mắt La Chinh hơi sáng lên, hắn lập tức chui vào trong khe hở.

Thoắt cái hắn đã băng qua thế giới Huyền Lượng.

Vốn dĩ La Chinh nghĩ rằng cái nơi Vạn Đạo Sinh Diệt này e là một nơi có đủ các loại năng lượng phức tạp trộn lẫn cùng nhau. Điều khiến hắn không ngờ là thế giới trước mắt hắn chỉ là một vùng đất bằng phẳng, ở giữa vùng đất ấy có một rừng cây khô, trên chạc cây có những đóa hoa màu tím sậm không ngừng mọc ra, vừa mới nở rộ đã lập tức hòa vào làn gió và biến mất…

Thân hình La Chinh bay lượn đến gần. Khi đứng ở giữa rừng cây khô này, một loại cảm giác lĩnh ngộ đặc biệt ngập tràn trong lòng hắn.

“Mới sinh mới chết, mới chết mới sinh. Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, đạo ở đây không phải chỉ mỗi năng lượng, mà là vạn vật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận