Bách Luyện Thành Thần

Chương 3814: Vòng tròn

Thâm Không và Chủ Giới hoàn toàn là hai thế giới tách biệt, với năng lực của La Niệm căn bản không đủ để vượt qua“Vấn đề này…” Ánh mắt La Chinh nhìn về phía Nhân Linh Vương.

La Chinh còn chưa hiểu rõ được Chủ Giới, càng không thể nào hiểu rõ Thâm Không.

Nhân Linh Vương chợt mở miệng nói: “Ở Vĩnh Hằng Thần Đình, trên đỉnh Vĩnh Hằng Thần Đình có một truyền tống trận, thông qua truyền tống trận kia là có thể tới”

Tứ Linh Môn cực kỳ coi trọng Thâm Không, đó gần như là tín ngưỡng của bọn họ. Cho nên họ đã hao phí rất nhiều thời gian và nhân lực để xây nên một truyền tống trận, chỉ việc xây truyền tống trận trên đỉnh Vĩnh Hằng Thần Đình cũng đủ để nhìn ra mức độ coi trọng của bọn họ. Tứ Linh Môn độc chiếm tất cả tài nguyên bên trong Thâm Không.

“Vĩnh Hằng Thần Đình… Là đình viện bị xiềng xích khóa lại kia?” La Niệm hỏi.

“Đúng!” Khổ Thụ trả lời.

“Như vậy e rằng truyền tống trận kia rất khó mở…” Lần này là La Chinh hỏi, dù sao đó cũng là truyền tống trận nối liền hai tầng thế giới.

“Đừng lo, năng lượng của truyền tống trận do khóa thời gian cung cấp, chỉ cần cậu ấy có thể thành công tiến vào đỉnh Vĩnh Hằng Thần Đình thì nhất định có thể mở được truyền tống trận…” Khổ Thụ cực kỳ tin tưởng.

Trước kia Tứ Linh Môn để lại rất nhiều di sản vĩnh hằng bất diệt, trừ khi toàn bộ Chủ Giới hàng cách mới có thể phá hủy chúng.

Biểu hiện của Khổ Thụ cực kỳ kiên nhẫn.

Mặc dù đối phương là một con người có thực lực không đáng kể, nhưng người ấy lại gánh theo hy vọng của cả thế giới.

Ông bèn nói lại cho La Niệm những hiểu biết của mình về Thâm Không và một vài tình huống có thể gặp phải.

Nghe lời miêu tả của Khổ Thụ, đám người La Chinh đều cảm thấy hết sức mới lạ.

Ví dụ như người ở thế giới ngăn thứ ba nhìn chủ giới sẽ thấy toàn là điểm sáng trắng như tuyết, mà người Chủ Giới nhìn Thâm Không sẽ thấy nơi đó hiện ra từng vòng tròn. Dường như mỗi một ngăn thế giới đều sinh ra chướng ngại nhận thức đối với sinh linh ở thế giới ngăn thấp hơn.

Nhân Linh Vương tốn khoảng hai canh giờ mới nói xong, cuối cùng La Niệm bên kia chỉ trả lời một câu “Biết rồi”, sau đó không còn hồi âm gì nữa.

“Hy vọng lần này La Niệm có thể thành công” Nữ Oa lo lắng nói.

“Cậu ấy nhất định sẽ làm được, cơ hội nghiêng về phía chúng ta!” Khổ Thụ tỏ vẻ nắm chắc mười phần. Khi đối mặt với bất kỳ nguy cơ nào, ông đều để ý tới khả năng thất bại, chỉ có như vậy mới có thể phát huy tiềm lực tới một trăm phần trăm.

La Chinh không nói nhiều. Để La Niệm đi mạo hiểm, trong lòng hắn cũng áy náy, nhưng bây giờ toàn bộ thế giới Hỗn Độn chỉ có thể trông cậy vào La Niệm mà thôi, không có lựa chọn nào khác…

Khổ Thụ cảm nhận được tâm trạng sa sút của mọi người bèn khẽ mỉm cười, nói với Hoa Thiên Mệnh: “Uy lực của Đoạn Hi Chi Quang rất phi phàm, để ta dạy ngươi cách sử dụng, có thể hoàn toàn kích phát tiềm lực của Thánh Tá Chi Vật này…”

“Xin Khổ Thụ đại nhân chỉ giáo!” Hoa Thiên Mệnh chắp tay nói.

Sau đó Khổ Thụ cầm lấy Cô kiếm từ tay Hoa Thiên Mệnh. Ông nhẹ nhàng nắm lại, hoa văn bên ngoài thân kiếm càng sáng hơn, còn nổi lên gợn sóng, hóa thành từng đóa hoa năng lượng không ngừng nở rộ.

“Muốn điều khiển Đoạn Hi Chi Quang cũng không khó, lúc sử dụng năng lượng cần chia tách thành nhiều phần, sau đó hợp lại làm một…” Dứt lời, Khổ Thụ cầm chuôi kiếm khẽ vung một cái.

“Vèo vèo vèo…”

Từng luồng ánh sáng rực rỡ lớn chừng ngón tay bắn ra, dao động theo hình hồ lô sau đó hội tụ lại một chỗ.

“Vù…” Đường kiếm sau khi hội tụ dường như dính đặc lại, tốc độ cũng giảm xuống một nửa, nhưng đường kiếm lại hóa thành một loại hình thái quỷ dị, lúc bắn lên trời phân hóa thành mấy trăm đường kiếm, mà phép tắc đặc thù ẩn chứa trong đường kiếm này không ngừng bay lượn khiến người ta hoa cả mắt.



Lúc Khổ Thụ còn đang dạy Hoa Thiên Mệnh, La Niệm đã tới bên rìa Thánh Trụ, bò dọc theo xiềng xích thời gian.

Cậu leo qua leo lại trên dây xích này mấy lần rồi, đã sớm thích ứng với địa hình trên sợi xích.

Hai ngày sau, cuối cùng La Niệm cũng vượt qua được đoạn dây xích kia, một lần nữa leo lên Vĩnh Hằng Thần Đình ở giữa bốn Thánh Trụ.

“Trên đỉnh Vĩnh Hằng Thần Đình có pháp trận, trước đó mình lại không phát hiện ra…”

Lúc trước La Niệm chỉ nghĩ làm thế nào tiến được vào trong đó, sau một phen lục lọi tốn công vô ích thì cậu cũng bỏ qua chuyện thăm dò đình viện này, lần này cậu chạy thẳng tới nóc nhà phía trên.

Chủ điện của Vĩnh Hằng Thần Đình có hình bát giác, trung tâm có một miếng ngói nhô ra, mà vượt qua miếng ngói này là một sân thượng rộng chừng ba mươi mét, bốn góc sân thượng này được cố định bởi bốn chiếc khóa thời gian.

La Niệm quan sát một lúc, truyền tống trận mà Nhân Linh Vương nói có khả năng cao là ở bên trong sân thượng.

Sau khi đứng trên miếng ngói quan sát một lúc, La Niệm một bước nhảy về phía sân thượng. Ngay khi cậu đứng trên sân thượng, bốn chiếc khóa thời gian bị cố định kia bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh thẳm.

Những luồng sáng kia giống như giọt nước bắt đầu chảy vào chỗ lõm trên sân thượng, ánh sáng ở bốn phía không ngừng quấn quýt lấy nhau rồi cuối cùng hội tụ thành một thể.

“Xoẹt…”

Từng đốm sáng màu lam bắt đầu hội tụ, hình thành một pháp trận hình thoi trên mặt đất.

“Đây chính là truyền tống trận?” La Niệm khẽ nhướng mày.

Cậu tràn đầy lòng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, Thâm Không cũng có sức hấp dẫn cực lớn đối với cậu, cậu muốn xem thử thế giới cao hơn một tầng cấp có hình dáng ra sao!

Không có bất kỳ do dự nào, La Niệm bước một chân vào trong pháp trận hình thoi.

“Phụt!”

Pháp trận hình thoi bắt đầu lóe lên ánh sáng.

La Niệm thấy được một chùm sáng hình thoi hiện lên trong pháp trận, chùm sáng kia chui qua cánh tay La Niệm, trên cánh tay lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng ngón tay cái giống như bị sâu bọ gặm cắn vậy, một vùng máu thịt xương cốt lớn bằng ngón cái biến mất!

“Tại sao có thể như vậy!” La Niệm sợ hết hồn.

Cũng may cậu không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, giống như lỗ thủng kia không phải ở trên người mình vậy.

“Vèo…”

Lại có mấy luồng sáng hiện lên, trong đó có hai luồng sáng lóe lên từ bàn chân La Niệm, xuyên từ lòng bàn chân qua đỉnh đầu như xiên thịt dê. Nếu nhìn từ trên đầu La Niệm xuống có thể thấy một lỗ thủng thẳng tắp.

“Truyền, truyền tống trận này… muốn chia nhỏ mình thành vô số phần rồi truyền tống?” La Niệm quả thật đã bị dọa sợ, thứ này đục một cái lỗ trên đầu cậu, nhưng mà vẫn không thấy đau.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Chùm sáng lóe lên từ dưới chân La Niệm càng ngày càng nhiều, thân thể La Niệm cũng phủ đầy những chỗ trống.

Theo số lượng lỗ trống càng ngày càng nhiều, phần thân thể La Niệm lưu lại chỗ này càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại gần nửa ngón tay và nửa cái chân. Khi chùm ánh sáng còn lại chuẩn xác chiếu về phía những “phần cụt” này, La Niệm đã hoàn toàn biến mất khỏi Thánh Trụ.

Từng chùm sáng chiếu thẳng lên trên, La Niệm cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh nâng thân thể mình không ngừng hướng lên trên, càng lúc càng cao…

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, chùm sáng kia cuối cùng cũng tới đích, sau đó ánh sáng hoàn nguyên từng bó “máu thịt” trở lại như cũ. Từng bó máu thịt kia hợp lại, bắt đầu biến về thành thân xác La Niệm.

Khi chùm ánh sáng cuối cùng chiếu vào chân La Niệm, thân thể cậu cuối cùng cũng nguyên vẹn, lúc này La Niệm mới mở hai mắt nhìn về phía xa.

Khổ Thụ từng dặn dò vô số lần, nếu như La Niệm không nhìn rõ thế giới Thâm Không thì phải luôn đi về bên phải.

Thâm Không bị hàng cách hơn nửa, có rất nhiều không gian Chủ Giới phân bố rải rác ở đó, cứ đi thẳng một đường về bên phải thì điểm cuối sẽ là mảnh “không gian Chủ Giới” gần nhất.

Nhưng sau khi nhìn ra xa, khóe môi La Niệm nhếch lên thật cao, trên mặt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ những “vòng tròn” tạo thành thế giới Thâm Không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận