Bách Luyện Thành Thần

Chương 2723: Cuộc thi kỳ quái

Nghe thấy tiếng chuông đó, trong lòng La Chinh nhất thời rung lênCuối cùng cũng tới rồi…

Cứ tiếp tục thế này thì nói không chừng hắn sẽ trở về Long thành luôn!

“Tiếng chuông kia là triệu tập đệ tử đúng không?” La Chinh hỏi.

Tiểu Nhân thấy biểu cảm tràn đầy hy vọng của La Chinh thì mím môi trả lời: “La công tử, đây chỉ là tiếng chuông đầu tháng thôi. Theo thường lệ, cứ mỗi tháng là sẽ gõ một lần…”

“Sau đó thì sao?” La Chinh lại hỏi.

“Không có sau đó, chỉ để nhắc nhở mọi người rằng một tháng mới lại tới” Tiểu Nhân trả lời.

“…”

La Chinh không nói gì nữa, lặng lẽ đóng cửa lại.

Sau đó Tiểu Nhân chậc lưỡi, mắt đối mắt với Tiểu Hân rồi đồng loạt nhún vai.

Hai người họ lui vào một góc tránh né La Chinh, sau đó Tiểu Hân mới nói: “Xem ra La công tử cũng là người nóng vội…”

“Theo lời của các nàng thì e rằng La công tử khó mà đạt được thành tựu lớn trong Tâm Lưu kiếm phái” Tiểu Nhân lắc đầu.

“Ta mặc kệ thành tựu gì đó, ta chỉ cảm thấy La công tử rất tốt. Hắn đối đãi với người khác rất tốt, cũng tự giữ mình theo lễ” Tiểu Hân nói.

Mặc dù Tiểu Hân nói vậy nhưng vẻ mặt Tiểu Nhân vẫn rất nghiêm trọng.

Sở dĩ nàng chịu tới Tâm Lưu kiếm phái làm một nha hoàn cũng là vì trên vai gánh vác một vài chuyện, đương nhiên cũng đặt nặng lợi ích và hiệu quả hơn. Nếu biểu hiện của La Chinh quá kém hoặc là không tốt, dĩ nhiên Tiểu Nhân sẽ thất vọng.

Nhưng nàng cũng không có tư cách lựa chọn đối tượng hầu hạ, chỉ có thể giấu nỗi thất vọng ở trong lòng.

Đến khi màn đêm buông xuống…

Cánh cửa nhỏ của từng lầu viện mở ra.

Bên trong mỗi lầu viện đều có một cô gái mặc đồ trắng đi ra, bước dọc theo hẻm nhỏ.

Ngay khoảnh khắc Tiểu Nhân ra khỏi cửa, La Chinh đã phát hiện. Ánh mắt hắn lóe lên, ngay sau đó phóng một tia thần thức bám theo sau lưng nàng.

Tiểu Nhân và những cô gái khác lặng lẽ tụ tập về một phương hướng. Ngay khi Tiểu Nhân rời khỏi hẻm nhỏ, La Chinh bỗng cảm thấy một sức mạnh khổng lồ truyền tới, đánh tan tia thần thức của hắn thành mây khói.

Các cô gái mặc đồ trắng nhanh chóng tập trung trong một tòa cung điện.

Bên trong cung điện trưng bày năm ống thẻ hình tròn màu vàng, tất cả các nàng đều xếp hàng đứng ngay ngắn trước những ống thẻ hình tròn này.

Chỉ chốc lát sau, có vài cô gái tiến vào từ phía trên cung điện. Người đứng đầu là một người rất đẹp, nàng ta cười nói: “Một tháng đã qua, các ngươi có dốc lòng hầu hạ công tử nhà mình không?”

Lời trêu chọc này cực kỳ khiếm nhã, thế nhưng Tâm Lưu kiếm phái lại không quản lễ nghĩa, cũng không có cấm kỵ gì.

Các cô gái mặc đồ trắng cũng cất tiếng cười to.

“Công tử nhà ta rất lợi hại, cứ luôn, cứ luôn…” Một cô gái mặc đồ trắng nói.

“Cứ luôn cái gì?” Cô gái xinh đẹp hỏi.

“Thì cứ luôn như thế đó…” Cô gái áo trắng ngượng ngùng đáp lại.

Câu này lại rước lấy một tràng cười to như chuông bạc.

Sau đó cô gái xinh đẹp kia hỏi từng người một, xem trong khoảng thời gian này công tử nhà đó làm gì, tắm mấy lần, lên giường được mấy lần vân vân, từ việc lớn đến việc nhỏ.

Chỉ có duy nhất việc tu luyện là không hỏi tới.

Dựa theo câu trả lời thành thật của các cô gái áo trắng, cô gái xinh đẹp kia vứt một tấm thẻ ghi tên vào trong ống thẻ hình tròn.

Năm ống thẻ chia làm cao cấp, cao, trung, thấp và rất thấp.

Căn cứ vào câu trả lời khác nhau, thẻ cũng được ném vào những ống khác nhau.

Hai ba canh giờ trôi qua, cô gái xinh đẹp cứ dò hỏi lần lượt từng người như thế, trong các ống thẻ cũng dần được lấp đầy bởi những thẻ tên.

Chỉ có rất ít người được ném vào ống thẻ cao cấp, một số ít được ném vào ống cao, còn đa số là ống trung…

Nếu thẻ tên của công tử nhà mình được ném vào ống thẻ cao cấp, những cô gái mặc đồ trắng kia lập tức vui vẻ ra mặt. Nếu là ống thẻ cao hay trung thì gương mặt đương nhiên không được vui vẻ gì.

Biểu hiện mỗi tháng của công tử nhà mình trực tiếp quyết định bổng lộc của bọn họ, hơn nữa chênh lệch lớn vô cùng.

Nếu như ở ống thẻ thấp hay rất thấp, vậy họ gần như sẽ chẳng được gì. Cũng may mà nãy giờ ở đây đã lâu rồi mà trong hai ống thẻ ấy vẫn chưa có thẻ tên nào bị ném vào.

“Lạc Lan, công tử nhà ngươi là đệ tử mới vào, không biết biểu hiện như thế nào?” Cô gái xinh đẹp kia nhìn về phía một cô gái áo trắng bên cạnh Tiểu Nhân.

Lạc Lan thành thật trả lời: “Công tử nhà ta lên núi hơn hai mươi ngày, ngày ngày gảy đàn, vẽ tranh, ngâm thơ soạn nhạc với chúng ta. Công tử ấy vô cùng tài hoa, tâm tình phơi phới…”

Nghe xong câu trả lời của Lạc Lan, cô gái xinh đẹp ném thẻ tên vào ống cao. Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Tiểu Nhân: “Tiểu Nhân, ngươi hầu hạ công tử đã được một tháng rồi nhỉ”

Các cô gái mặc đồ trắng đồng loạt nhìn về phía nàng. Vẻ mặt Tiểu Nhân trở nên mất tự nhiên, nàng ấp úng nói: “Công tử nhà ta… Ngày thứ bảy đã dựng kết giới, tự mình tu luyện. Đương nhiên là ta không thấy được…”

Nghe Tiểu Nhân báo cáo, những cô gái mặc áo trắng khác lại cười to.

“Tiểu Nhân à, có phải hắn lựa chọn con đường này không đấy?”

“Tâm Lưu kiếm phái không thích hợp với kiểu im lặng tu luyện của hắn đâu…”

“Người như vậy sẽ bị đuổi đi đúng không?”

Tiểu Nhân cắn răng, cau mày tiếp tục báo cáo. Nàng càng nói, tiếng cười lại càng lớn.

Các cô gái ở đây đều lấy công tử nhà mình làm vinh, nếu được sủng hạnh cũng xem đó là vinh dự, bọn họ không câu nệ chuyện trinh tiết.

Cô gái xinh đẹp kia nghe xong báo cáo của Tiểu Nhân, trong tay đã cầm một thẻ tên có hai chữ “La Chinh”. Sau đó nàng ta không chút do dự ném thẻ tên này vào ống rất thấp, đây cũng là thẻ duy nhất bị ném vào đó.

Đồng thời, nụ cười của người cô gái xinh đẹp cũng biến mất, nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Nhân và nói: “Người được phép làm theo ý thích trong Tâm Lưu kiếm phái chúng ta là các công tử chứ không phải là các ngươi. Nếu công tử nhà ngươi không vứt bỏ được chấp niệm khổ tu kia, các ngươi đương nhiên cũng nên chịu phạt! Ta không hy vọng lần sau người này lại bị ném vào ống rất thấp nữa!”

Nhìn thẻ tên trong ống rất thấp, sắc mặt Tiểu Nhân trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền. Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng tới giống như lưỡi kiếm sắc bén khiến gò má nàng nóng bừng.

“Tất cả giải tán đi” Cô gái xinh đẹp sai người thu dọn ống thẻ rồi dẫn người rời đi.

Các cô gái đồ trắng cũng lũ lượt giải tán…

Đám con gái tụ tập một chỗ rất hay bàn tán đủ mọi chuyện, trao đổi những điều mình tâm đắc với nhau. Tiểu Nhân đi một mình ở trong đám người mà cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Thỉnh thoảng có người gọi nàng và nói: “Tiểu Nhân, may là tháng này không có kỳ thi. Tháp Tâm Lưu xảy ra vài vấn đề, sau khi tháp Tâm Lưu sửa xong phải hết sức chú ý. Nếu công tử nhà mình bị trục xuất khỏi Tâm Lưu kiếm phái thì những thị nữ nha hoàn như chúng ta cũng sẽ bị đuổi khỏi đây…”

Lời của họ nghe thì có vẻ quan tâm, trên thực tế phần nhiều là châm chọc.

“Ừ, ta biết…”

Tiểu Nhân ngoài miệng ứng phó, trong lòng lại buồn rầu.

Khi nàng trở lại lầu viện của La Chinh và gặp Tiểu Hân, Tiểu Hân đã đoán được kết quả.

“Trung?”

“Thấp?”

“Không phải là rất thấp chứ!”

Tiểu Hân có vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi, một lúc lâu sau mới lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ…”

“Chúng ta phải nghĩ cách” Vẻ mặt Tiểu Nhân trở nên nghiêm túc.

“Nghĩ cách gì?” Tiểu Hân hỏi.

“Cách để công tử buông bỏ chuyện tu luyện” Tiểu Nhân nói.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận