Bách Luyện Thành Thần

Chương 2050: Tụ hợp

Sau khi chém ra một kiếm kia, La Chinh thở phì phòLuồng “năng lượng dung đạo” kia vô cùng đặc quánh, bị hắn dùng thần đạo Đoạn Tình gắng gượng ép ra, việc này đã gây ra thương tổn khá lớn cho kinh mạch toàn thân hắn.

Giờ khắc này, thần cách trong cơ thể hắn vô cùng nhạt nhòa.

Lúc còn ở Tiên phủ, mỗi lần La Chinh thi triển “kiếm Dung Đạo” xong đều cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Hơn nữa hắn căn bản không dám ép hết toàn bộ năng lượng dung đạo ra ngoài.

Lần này nhìn thấy kẻ kia bắt muội muội của mình đi, La Chinh đã chẳng màng gì nữa.

Gần như là bất chấp hết tất cả mà chém ra một kiếm này.

Trên thực tế, sau khi chém ra một kiếm này, hắn đã ép bản thân mình đến cực hạn, bây giờ chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là kinh mạch khắp toàn thân sẽ truyền đến cảm giác như lửa cháy hừng hực, từng cơn đau ồ ạt kéo tới, khiến La Chinh ngay cả đứng thẳng cũng khó nhọc.

Cũng may…

Dọa tên kia chạy rồi…

Tuy cử động một chút cũng khó khăn, nhưng La Chinh vẫn cắn răng xông về phía La Yên.

Vị đại viên mãn vừa rồi là do sấm sét biến thành, chỉ đụng vào một chút cũng sẽ khiến người ta cháy thành tro bụi.

La Yên bị người này bắt giữ, không biết thương thế ra sao, La Chinh lo lắng khôn kể!

Đi đến trước mặt La Yên, nhìn sợi dây chuyền tiêu trừ sấm sét màu xanh lam trên ngực La Yên, trên đó có tia chớp chạy loạn không ngừng, hắn mới cảm thấy yên tâm phần nào.

Hắn quên mất La Yên có đeo sợi dây chuyền này, đủ để chống lại tất cả mọi tấn công từ sấm sét…

Chỉ là nhìn vào dáng vẻ của nàng, hắn vẫn có phần không yên lòng, đưa tay đặt lên trán La Yên, lập tức phóng ra một luồng thần thức, chuẩn bị tra xét linh hồn La Yên, linh hồn là thứ dễ dàng bị sấm sét gây thương tổn nhất.

Ngay khi thần thức của hắn vừa định xâm nhập vào não La Yên, từ trong não của nàng chợt phóng ra một luồng sức mạnh dữ dội, ngăn chặn thần thức của hắn ở bên ngoài.

“Hả?”

Vẻ mặt La Chinh đầy nghi hoặc, sau đó mới mỉm cười.

Xem ra Vũ Thái Bạch thật sự chuẩn bị đầy đủ cho Đạo Tranh, không chỉ cho La Yên dây chuyền tiêu trừ sấm sét, còn tặng nàng bảo vật bảo vệ linh hồn…

Chỉ chốc lát sau, La Yên mở mắt. Vừa nhìn thấy La Chinh, trên mặt nàng đã đầy vẻ áy náy: “Ca ca, vừa rồi ta không cẩn thận…”

“Đối phương là đại viên mãn, không trách muội” La Chinh nhìn chăm chú vào ánh mắt nàng, nói.

“Nếu cẩn thận một chút, cho dù là đại viên mãn muội cũng không sợ” La Yên bĩu môi.

Tốc độ của kẻ kia thực sự quá nhanh, hóa thành sấm sét mà đến, La Yên căn bản không có thời gian để phản ứng, cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này…

“Ầm ầm ầm…”

Đúng lúc này, Bách Xúc Thiên Xà ở đằng xa bắt đầu ngọ nguậy.

Ban nãy Bách Xúc Thiên Xà phóng ra từng chùm ánh sáng đỏ, không ngừng soi chiếu khắp bốn phương tám hướng.

Có lẽ nó không thể tiếp tục phóng loại ánh sáng màu đỏ này nữa, sau khi vị đại viên mãn kia xuất hiện, nó nghỉ ngơi một thời gian, lúc này trong con mắt trên bề mặt có nó lại lóe lên một dòng Phạn văn màu đỏ, đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

“Rời khỏi nơi này trước!” Kiếm Ngao chú ý tới động tĩnh của Bách Xúc Thiên Xà, lên tiếng nhắc nhở.

La Chinh gật đầu, một tay kéo lấy La Yên, cõng trên lưng mình.

Bốn người xuất phát, chạy như điên về phía xa.

Vì lý do an toàn, bọn họ chia nhau điều khiển bốn phân thân đi đằng sau.

Tuy Bách Xúc Thiên Xà bắn ra những chùm sáng đỏ có uy thế mạnh mẽ, nhưng hạn chế ở chỗ thân hình to lớn dẫn đến di chuyển chậm chạp, chỉ cần không bị tia sáng chiếu trúng, né tránh cũng không phải chuyện khó, hơn nữa phân thân cũng có thể chống lại ánh sáng đỏ này một cách hiệu quả, cho nên bốn người rút lui vô cùng thuận lợi.

Dọc theo đường đi, Kiếm Ngao vẫn cẩn thận đánh giá La Chinh, hắn ta hơi hối hận vì ban nãy không trồng mắt Động Sát xuống.

Nếu để cho Kiếm Vô Ngân và mọi người nhìn thấy thì tốt rồi, có lẽ bọn họ sẽ nhìn ra quy luật trong nhát kiếm vừa rồi của La Chinh.

Nhịn một lúc lâu, cuối cùng Kiếm Ngao vẫn không nhịn nổi nữa, hắn ta hỏi: “La Chinh, trong một kiếm mà ngươi vừa thi triển ẩn chứa thần đạo Đoạn Tình phải không?”

Nghe Kiếm Ngao hỏi như vậy, trong lòng La Chinh hơi hoảng hốt.

Ở Thần vực, thần đạo Đoạn Tình bị liệt vào cấm đạo, nhưng cụ thể vì sao lại cấm thì hắn không biết.

Cho nên trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng, ngay cả khi ở biển Thời Gian hắn cũng chưa bao giờ sử dụng.

“Ừ, có vấn đề gì không?” La Chinh thừa nhận.

Kiếm Ngao nở một nụ cười khổ: “Không có vấn đề gì… Chỉ là hơi hâm mộ”

“Sao lại hâm mộ?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Kiếm Ngao nhìn sương mù dày đặc phía trước, trong mắt xẹt qua một ánh nhìn sắc bén: “Trong Kiếm tộc có lời giải thích rằng, mặc dù kiếm đạo có thể dung hợp với bất cứ thần đạo nào nhưng thần đạo Đoạn Tình là thần đạo tương hợp với kiếm đạo nhất! Cho nên liệt thần đạo Đoạn Tình vào cấm đạo là điều bất lợi nhất đối với Kiếm tộc!”

“Kiếm tộc cũng không cho phép tu luyện thần đạo Đoạn Tình à?” La Chinh tò mò hỏi.

“Ừ… Cho dù như vậy, nhưng cũng có người từng tu luyện” Kiếm Ngao thì thầm nói.

“Kết cục như thế nào?” La Chinh lại hỏi.

“Bị trục xuất khỏi Kiếm tộc, bị các gia tộc quyền thế khác truy sát vô số lần…” Kiếm Ngao nói với vẻ mặt căm phẫn, tựa như bất mãn với cách làm của Kiếm tộc.

“Quy tắc do các liên minh quyền thế khắp Thần vực cùng nhau đặt ra, cho dù là Kiếm tộc cũng chỉ có thể tuân thủ, cái này không thể trách Kiếm tộc” Gã “mắt đậu” đột nhiên xen vào một câu, nói xong còn nhìn La Chinh bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa: “Có lẽ… ngươi có thể thay đổi quy tắc này”

Tất nhiên Kiếm tộc không muốn trục xuất thiên tài trong tộc, nhìn người cùng tộc bị các gia tộc quyền thế khác truy sát.

Quả thực đúng như gã “mắt đậu” nói, Kiếm tộc cũng có nỗi khổ khó nói.

“Vậy tại sao trong Thần vực lại phải đặt ra quy tắc kỳ quái này? Thần đạo Đoạn Tình cũng không phải tà đạo không có tính người gì đó, sao lại phải liệt vào cấm đạo?” La Chinh lại hỏi.

Kiếm Ngao suy nghĩ giây lát, sau đó đáp: “Đó là ước định giữa các thánh nhân, làm sao ta biết được?”

“Ta cũng không rõ cho lắm, chỉ nghe nói thần đạo Đoạn Tình có liên quan đến núi Thánh Nhân, về sau các thánh nhân mới cấm tu luyện thần đạo Đoạn Tình” Gã “mắt đậu” thì lại có biết một chút tin tức.

“Liên quan đến núi Thánh Nhân?” Ánh mắt La Chinh hơi nheo lại.

Bây giờ hắn cũng chẳng thèm quan tâm cái gì mà cấm đạo với không cấm đạo nữa rồi.

Mình chỉ lẻn vào Thần vực mà thôi, hơn nữa đã bại lộ thân phận rồi thì còn gì phải e sợ?

“Nguyên nhân cụ thể thì không biết…” Gã “mắt đậu” nhún vai một cái, lúc nói vẻ mặt vẫn thờ ơ vô cảm, sau đó nhìn lên bầu trời: “Tới rồi!”

Một đường sáng màu đỏ từ trên bầu trời nhanh chóng bắn xuống, bọn họ lập tức vọt sang một bên, tránh thoát.

Xuyên qua một đoạn sương mù, trước mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một bức tường người!

La Chinh, Kiếm Ngao và mọi người sửng sốt, sau đó vẻ mặt ai nấy đều trở nên buồn cười.

Những chùm sáng đỏ do Bách Xúc Thiên Xà bắn ra gần như kéo dài khắp mọi ngõ ngách trong vùng đất Đạo Tranh, đương nhiên chỗ này cũng không ngoại lệ.

Vì để chống lại những chùm sáng đỏ kia, các chân thần đã triệu tập tất cả phân thân ở chỗ này, người này người nọ xếp chồng lên nhau, tạo thành một bức tường kiên cố.

Thật ra thì biện pháp này lại vô cùng thực tế, chỉ cần bức tường do phân thân tạo thành này vẫn nằm ở đây thì cho dù những chùm sáng đỏ kia có tàn sát bừa bãi như thế nào cũng không thể mảy may gây thương tổn cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận