Bách Luyện Thành Thần

Chương 3222: Cướp đoạt

Nguyệt Bạch Hạo trợn tròn mắt nhìn La Chinh một hơi thở, sau đó, ý niệm cầu sinh khiến gã tỉnh táo lạiSau khi bò từ dưới đất dậy, gã vội vàng chạy thẳng tới, nhảy lên sau lưng con Thi Linh Kim Ô kia.

“Kỳ chủ đại nhân… Vì sao ngài có thể điều khiển con Kim Ô lớn này?”

Không cần người khác nói nhiều, Nguyệt Bạch Hạo cũng biết con Thi Linh Kim Ô này rất đáng sợ.

Những con Thi Linh Kim Ô hình thể khổng lồ ở phía trên đang công kích Thiên Võng, đừng nói Bỉ Ngạn cảnh như bọn họ, cho dù là những Thái Nhất Vệ kia cũng không có tư cách làm đối thủ của Thi Linh Kim Ô.

La Chinh đứng thẳng trên lưng Thi Linh Kim Ô, khống chế Thi Linh Kim Ô không ngừng phun Lưu Diễm màu xanh lam, nghe thấy lời Nguyệt Bạch Hạo hỏi, hắn khẽ mỉm cười nói: “Ngươi cũng có thể”

“Có thể cái gì…”

Nguyệt Bạch Hạo còn đang sững sờ, hai cánh của Thi Linh Kim Ô đã vung lên, bỗng lao về phía trước.

Phần lớn Thi Linh Kim Ô đều tụ tập ở phía trên, dưới sự chỉ huy của Phượng Nữ phát động tấn công về phía Thiên Võng, chỉ có mấy con Thi Linh Kim Ô rải rác bắt tay vào dọn dẹp Thần Tướng bên trong cửa Liệt Chấn.

“Phừng!”

Một ngọn Lưu Diễm màu xanh lam từ trên trời cao xung kích xuống, Tô Khuê lăn một vòng tại chỗ mới tạm thời né tránh được, nhưng dư nhiệt của Lưu Diễm đã đốt cháy khét tóc hắn ta.

Nếu như không có Hồn Nguyên Chi Linh bảo vệ, sợ rằng thân thể của hắn ta đã bị thương.

Tô Khuê tránh né, đồng thời quơ múa trường kiếm chém liên tục ba kiếm về phía bầu trời.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

“Quyết Hình Tam Liên Trảm!”

Ba đường kiếm phá không bay đi, kéo theo vô số dấu vết không gian tan vỡ chém về phía con Thi Linh Kim Ô kia.

Con Thi Linh Kim Ô kia không tránh không né, cứ như căn bản không coi ba kiếm Tô Khuê chém ra gì.

“Phù phù phù!”

Kiếm đạo thần thông Tô Khuê tu luyện cũng vô cùng bá đạo, nhưng kiếm này chém lên người Thi Linh Kim Ô, ngay cả da lông cũng chịu chút tổn thương nào.

“Những con Thi Linh Kim Ô này quá mạnh, căn bản không phải thứ chúng ta có thể đối kháng lại…”

Sau khi thấy cảnh này, trong mắt Tô Khuê lộ ra vẻ thất vọng.

Lúc trú đóng ở cửa Liệt Chấn, trong lòng Tô Khuê đã có giác ngộ mình ắt sẽ chết ở đây.

Rất nhiều đồng bạn của hắn ta đều đã chết ở Sơn Hà bảo lũy, mình có thể chạy thoát mạng đã coi như may mắn lắm, những ngày tháng qua được sống coi như được lời rồi.

Sau khi có ý nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu trong lòng Tô Khuê nhất thời giảm đi rất nhiều, nhưng hắn ta vẫn cố kháng cự lại.

“Nhân loại ngu xuẩn, giãy giụa lâu thế nào đi nữa không phải kết quả vẫn giống nhau hay sao?” Một nữ yêu trên lưng Thi Linh Kim Ô cười lạnh nói.

Con Thi Linh Kim Ô trên không trung kia lại há miệng, phun Lưu Diễm màu xanh lam về phía Tô Khuê.

Đối mặt với ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, ngoài cắm đầu chạy trốn ra, Tô Khuê cũng không có quá nhiều đường phản kháng.

“Vèo…”

Ngay lúc này, có một bóng dáng to lớn lướt qua khóe mắt Tô Khuê.

“Lại thêm một con Thi Linh Kim Ô tới đây nữa, tồn tại mạnh như vậy đối phó với một tên Thần Tướng như ta hơi lãng phí rồi, haiz…” Trong lòng Tô Khuê thở dài.

Một con Thi Linh Kim Ô hắn ta đã không thể nào đối kháng lại rồi, huống chi là hai con?

Sắc mặt nữ yêu Thần Sào ở phía trên Thi Linh Kim Ô cũng hơi kỳ quái, rõ ràng tên Thần Tướng phía dưới này chỉ cần ả ta xử lý là được, không cần những người khác nhúng tay. Khi thấy Thi Linh Kim Ô kia dùng tốc độ cực nhanh đụng tới, không hề có ý định chậm lại nào, nữ yêu Thần Sào cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Nhưng ả ta căn bản không kịp lái Thi Linh Kim Ô né tránh, cũng không kịp thấy rõ người điều khiển Thi Linh Kim Ô là ai, chỉ thấy một bóng người từ Thi Linh Kim Ô bay vụt lên, lao về phía mình như chớp điện.

“Không ổn…”

Nữ yêu Thần Sào quả quyết rời khỏi “vật cưỡi” của mình, nhưng ả ta vừa mới bay lên, con Thi Linh Kim Ô đối diện kia bỗng vẫy cánh, dùng độ cao vô cùng thích hợp chém tới.

“Phập phập…”

Cánh của con Thi Linh Kim Ô kia vô cùng vững chắc, lực chém ngay cả La Chinh cũng khó mà chịu đựng, ả nữ yêu Thần Sào kia đương nhiên là bị chém chết tươi.

La Chinh đã đứng trên lưng một con Thi Linh Kim Ô khác, quay đầu lại khẽ mỉm cười với Nguyệt Bạch Hạo: “Ta nói ngươi có thể”

Điều khiển Thi Linh Kim Ô không hề hao tâm tốn sức, Nguyệt Bạch Hạo có thể vào Bỉ Ngạn, cường độ linh hồn đã dư sức.

Lúc cướp lấy con Thi Linh Kim Ô thứ hai La Chinh cũng không ra tay, hắn chỉ để Nguyệt Bạch Hạo khống chế Thi Linh Kim Ô, sau đó La Chinh lại dọa cho ả nữ yêu Thần Sào kia bay lên, như vậy đã dễ dàng cướp lấy con Thi Linh Kim Ô thứ hai…

“Ta cũng có thể điều khiển!”

Vẻ mặt Nguyệt Bạch Hạo đầy hưng phấn.

Gã căn bản chưa từng nghĩ đến việc mình có thể điều khiển tồn tại lớn mạnh như vậy.

Suy nghĩ vừa lóe lên, Thi Linh Kim Ô dưới chân đột nhiên phun Lưu Diễm màu xanh lam ra xa, đốt sạch mấy nghìn con Kim Ô!

Còn Tô Khuê ở phía dưới, thấy La Chinh dễ dàng nhanh gọn cướp lấy một con Thi Linh Kim Ô, hắn ta đã hoàn toàn sững sờ.

Trước hết bỏ qua thủ đoạn quỷ dị của La Chinh không nói, nếu Thi Linh Kim Ô đã là vũ khí sắc bén của tộc Kim Ô thì căn bản không thể nào cướp được, nhưng La Chinh chỉ nhảy nhẹ nhàng một cái như thế, con Thi Linh Kim Ô dưới chân đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

La Chinh cưỡi Thi Linh Kim Ô hạ xuống, ngay sau đó nói: “Tô Khuê Thần Tướng, mời lên”

“Ta… cũng có thể đi lên?” Tô Khuê được ưu ái mà sợ.

“Đương nhiên rồi, chúng ta đi cướp thêm một con Thi Linh Kim Ô nữa!” La Chinh nói.

Lúc đang phát động tổng tiến công, nữ yêu họ Tần dẫn hai con Thi Linh Kim Ô công kích cửa Liệt Chấn, bây giờ còn lại một con Thi Linh Kim Ô cuối cùng đang ở phía xa đuổi giết những Thần Tướng khác của cửa Liệt Chấn.

Tô Khuê vừa mới leo lên, hai con Thi Linh Kim Ô lại bay vút đi…



Trên bầu trời, hơn trăm con Thi Linh Kim Ô đồng thời phun ra Lưu Diễm màu xanh lam, Lưu Diễm cuồn cuộn trút thẳng xuống Thiên Võng.

Đại trận Thiên Võng coi như là món đồ áp đáy rương của Thái Nhất Thiên Cung, lực phòng ngự của nó không thể coi thường, mặc cho những ngọn Lưu Diễm màu xanh lam kia điên cuồng thiêu đốt, từ đầu tới cuối Thiên Võng vẫn không hề biến đổi!

Trên mắt Phượng Nữ lóe lên ánh sáng màu lam, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ ung dung.

Thiên Võng có bền chắc thế nào đi nữa, cứ tiếp tục đốt như thế cuối cùng cũng sẽ hỏng, chỉ có điều cần thời gian rất dài.

Chỉ cần phá vỡ Thiên Võng, tộc Kim Ô tất sẽ tiến quân thần tốc đánh thẳng vào.

Phượng Nữ vốn cho rằng chỉ cần công kích Thiên Võng ắt sẽ dẫn dụ toàn bộ cường giả trong bảy ngọn núi tới.

Nhưng nàng ta cho Thi Linh Kim Ô thiêu đốt cả buổi, cường giả trong bảy ngọn núi vẫn án binh bất động như cũ, chỉ có Thái Nhất Vệ và các Thần Tướng của mười hai cửa kia lao ra khỏi Thiên Võng, chém giết với những con Kim Ô kia…

Sau khi Lưu Diễm màu xanh lam thiêu đốt được một nén nhang, từng đường kiếm từ phía sau Thiên Võng phóng lên cao.

“Không giữ được bình tĩnh nữa rồi?” Khóe miệng Phượng Nữ hơi cong lên.

“Vèo!”

Một đường kiếm dài đến vạn trượng, dường như có thể chém đôi bầu trời hiện ra từ chỗ xa, không chút trở ngại xuyên qua Thiên Võng, chém về phía Phượng Nữ cực kỳ chính xác.

Phượng Nữ ngồi ngay ngắn trên lưng Thi Linh Kim Ô, giống như một con thuyền nhỏ để mặc nước chảy bèo trôi, nhẹ nhàng lắc lư một cái đã tránh được đường kiếm này.

Tránh đường kiếm này không chỉ có Phượng Nữ mà còn bao gồm cả những con Thi Linh Kim Ô đang đậu ở trước mặt nàng ta, chúng cũng dễ dàng né tránh, như thể bọn chúng căn bản không ở trong cùng một không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận