Bách Luyện Thành Thần

Chương 2437: Thay thế

Linh Thù nhìn chằm chằm gương mặt của Hàm Thanh Đế, không rõ những lời ông ta vừa nói là có ý gìLúc này Hàm Thương Yên chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh ông ta…

Sau đó Linh Thù cảm thấy trời đất bỗng đảo lộn, thoắt sau nàng ta và Hàm Thương Yên, Hàm Thanh Đế đã đi tới lối vào vực sâu Ma Vực.

Ở lối vào là một đống đổ nát, tất cả truyền tống trận đều đã bị phá hủy, thứ duy nhất còn lại chính là cấm chế do liên minh các gia tộc quyền thế hợp tác bố trí…

Cấm chế này vô cùng kiên cố, chân thần tầm thường, thậm chí ngay cả á thánh cũng không thể lay động.

Hàm Thương Yên chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, sức mạnh cuồn cuộn như nước lũ bỗng trào dâng, tiến về phía vực sâu Ma Vực.

“Ầm ầm…”

Cấm chế này hóa thành mảnh vỡ trong nháy mắt, lối vào vực sâu Ma Vực đã thông suốt.

“Để ta cho ngươi thấy suy nghĩ của ngươi ấu trĩ đến mức nào…”

Nói xong, Hàm Thanh Đế sải bước đi tới lối vào.

Hàm Thương Yên lạnh lùng nhìn Linh Thù một cái, sau đó nói: “Đi theo…”

Có lẽ Hàm Thương Yên không thể thay đổi tâm trí của Linh Thù, nhưng nàng ta là hung vật của vực sâu Ma Vực, căn bản không thể làm trái ý Hàm Thương Yên, chỉ có thể nhắm mắt đi theo tới lối vào.

Trong lòng Linh Thù cũng có chút nghi hoặc, cứ thế rời đi thì sẽ lập tức tiêu tan khi vừa bước vào Thần vực, sau đó lại sống lại trong Hắc Thủy vực…

Nhưng thời điểm nàng ta đi tới lối vào, Hàm Thương Yên cũng không quay đầu lại mà từ chiếc nhẫn của hắn ta phóng ra một tia màu đen.

Tia màu đen này đánh trúng người nàng ta, lập tức biến thành dấu ấn, thâm nhập vào trong cơ thể.

Nàng ta cứ thế đặt chân lên mặt đất của vũ trụ, phát hiện mình vẫn chưa tiêu tán…

“Này…”

Linh Thù dang tay ra, mừng rỡ nhìn thân thể của mình.

Từ vô số năm trước, khi liên minh các gia tộc quyền thế còn chưa đặt chân tới vực sâu Ma vực, còn chưa thiết lập truyền tống trận và cấm chế phong bế, Linh Thù đã từng thử….

Nàng ta không bao giờ quên được khoảnh khắc khi thân thể của mình hóa thành tro bụi rồi biến mất.

Mặt đất ở Thần vực giống như quê hương ở trong mộng, cho dù gần trong gang tấc cũng không thể đặt chân lên dù chỉ một bước.

Chỉ là, nàng ta không ngờ rằng nhiều năm về sau, mình sẽ đặt chân lên Thần vực trong hoàn cảnh này.

Cho dù bị Hàm Thanh Đế dùng thế lực bắt ép, nàng ta vẫn khó lòng che giấu niềm vui vẻ, không kiềm chế nổi mà dang rộng tay quay múa một vòng.

Hàm Thanh Đế lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, lấy Thái Hòa Thần Thương ra. Một đường hầm không gian tức khắc bao phủ mọi người vào bên trong, nháy mắt đã biến mất tại chỗ…

Trong tình trạng bị vực sâu Ma Vực áp chế, Thái Hòa Thần Thương vẫn có thể thi triển dịch chuyển không gian, thế nên ở Thần vực lại càng như hổ mọc thêm cánh, mỗi một lần dùng đều có thể vượt qua mấy chục đại vực.

Họ cứ thế đi thẳng về hướng bắc…

Mỗi một lần đi ra từ đường hầm không gian, Linh Thù đều ghi nhớ cảnh đẹp của mỗi một đại vực.

Trong mắt nàng ta, ngay cả sa mạc hoang vắng cũng là cảnh sắc tươi đẹp.

Vực sâu Ma Vực là một cái lồng giam khổng lồ, nàng ta đã sống ở cái nơi đầy mùi lưu huỳnh đó quá lâu, quá lâu rồi.

“Sao lại là hướng Bắc?”

Sau khi dịch chuyển không gian về phía Bắc mấy lần liên tục, Linh Thù không nhịn được nữa mới hỏi.

“Đến nơi rồi ngươi sẽ biết” Hàm Thanh Đế thản nhiên nói.

Không lâu sau, cuối cùng ba người cũng đi tới nơi cực Bắc, cũng là Bắc Thần Kiến Mộc.

Hơi thở chết chóc cuồn cuộn lượn lờ vây quanh một cây đại thụ che trời đủ để chôn vùi bất cứ sinh linh nào tới gần, cho nên trong phạm vi Kiến Mộc chính là một vùng đất chết.

Khi ba người bước vào làn khí chết chóc này, trên người bọn họ đều xuất hiện một vòng sáng màu đen nhàn nhạt, chính vòng sáng này đã ngăn cách hơi thở chết chóc bên ngoài.

“Kiến Mộc…”

Đương nhiên Linh Thù biết rõ nơi này, chỉ là không hiểu vì sao Hàm Thanh Đế muốn tới đây.

Sau khi thâm nhập vào Kiến Mộc, Hàm Thanh Đế lần nữa thi triển dịch chuyển không gian, đi tới cành cây lớn nhất.

Trên cành cây này giăng vô số tơ nhện tinh xảo, trong tơ nhện lại treo bốn quả cầu màu đỏ to lớn.

Ngay khi Hàm Thanh Đế tới đây, một giọng nói uy nghiêm cũng truyền tới.

“Ngươi là ai, dám tùy tiện xông vào đây…”

Việc Hiên Viên Vệ bị giam cầm trên Kiến Mộc có thể dễ dàng biết được thông qua ký ức của Đông Phương Thuần Quân.

Có một vài thánh nhân đã biết từ lâu, nhưng không có thánh nhân nào dám tới gần nơi này.

Tuy bốn Hiên Viên Vệ đã bị phong ấn, nhưng có một “lão Hốt” đã được thả ra.

Bị một cường giả Bỉ Ngạn cảnh để mắt tới cũng không phải một chuyện sáng suốt.

“Ta là Hàm Thanh Đế” Hàm Thanh Đế thản nhiên nói.

“Ngươi tới đây vì chuyện gì?” Một Hiên Viên Vệ trong đó chất vấn.

“Đông Phương Thuần Quân đã chết” Hàm Thanh Đế đáp.

Người tiếp xúc với các thánh nhân là Hốt Diễm, nhưng cứ một khoảng thời gian Hốt Diễm sẽ trở về báo cáo, thậm chí việc thành lập liên minh các gia tộc quyền thế, thống nhất các thánh nhân đều là ý tưởng của những Hiên Viên Vệ này, đương nhiên bọn họ đều biết rõ chuyện của liên minh các gia tộc quyền thế.

“Cái gì? Đông Phương Thuần Quân chết rồi?” Một Hiên Viên Vệ khác lạnh giọng nói, còn hỏi: “Chết như thế nào?”

“Do ta giết chết” Hàm Thanh Đế thản nhiên đáp.

“Ngươi thật to gan!” Hiên Viên Vệ kia tức giận nói: “Giết người của chúng ta xong còn dám tới đây khiêu khích! Thực sự cho rằng chúng ta không có cách nào bắt ngươi?”

“Nói như vậy, liên minh các gia tộc quyền thế chinh chiến vực sâu Ma Vực thất bại?” Lại có một âm thanh truyền tới, người nói chuyện chính là Bàng Miểu.

Có vẻ như Bàng Miều không hề quan tâm đến sự sống chết của Đông Phương Thuần Quân, ông ta chỉ quan tâm vực sâu Ma vực hiện đang nằm trong tay ai.

Thời điểm giọng nói của Bàng Miểu truyền tới, lông mày Linh Thù lập tức dựng thẳng lên…

Giọng nói này, e là nàng ta sẽ ghi nhớ cả đời!

Hàm Thanh Đế tiếp tục đáp: “Thất bại một nửa mà thôi, tuy liên minh các gia tộc quyền thế bị diệt sạch, nhưng vực sâu Ma Vực đã nằm trong tay ta”

Nghe được những lời này của Hàm Thanh Đế, mấy người trong Hiên Viên Vệ đều im lặng một lúc.

Sau đó Bàng Miểu mới thong thả lên tiếng: “Vậy hôm nay ngươi tới đây là vì chuyện gì?”

“Tất cả những gì Đông Phương Thuần Quân biết, ta cũng biết, cho nên ta cũng biết đến sự tồn tại của các ngươi. Ta đã nắm giữ vực sâu Ma Vực, đương nhiên là muốn thay thế hắn!” Hàm Thanh Đế nói.

Nói xong, Hàm Thương Yên tiến lên trước một bước, giơ chiến nhẫn trên tay mình ra trước mặt ba quả cầu kia. Sức mạnh tỏa ra từ chiếc nhẫn này quả thực rất khó mà diễn tả, khiến các Hiên Viên Vệ trong quả cầu lập tức bị thu hút.

Trong lòng Hàm Thanh Đế đã chắc chắn mười phần.

Tuy Đông Phương Thuần Quân là do những Hiên Viên Vệ này một tay nâng đỡ, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không thể từ bỏ Đông Phương Thuần Quân.

Một người nắm trong tay vực sâu Ma Vực đương nhiên có giá trị lợi dụng hơn rồi.

“Có dã tâm, có thực lực… Rất tốt” Giọng nói thản nhiên của Bàng Miểu lại vang lên.

Đúng lúc này, Linh Thù bỗng lớn tiếng cười lạnh: “Có dã tâm có thực lực thì thế nào! Các ngươi nhất định sẽ thất bại, chỉ ba đến năm năm nữa, chờ Xi Vưu Vệ ta tiến vào Thần vực, các ngươi cứ chờ chết đi!”

“Câm miệng!”

Hàm Thanh Đế cũng không ngờ Linh Thù sẽ đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt Hàm Thương Yên lóe lên, yết hầu Linh Thù đã không thể phát ra âm thanh nữa.

Bàng Miểu đánh giá Linh Thù với vẻ nghi ngờ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại: “Thì ra là con nhóc tộc Lê năm đó…”

Thi triển “phương pháp Liệt Huyết” tàn sát toàn tộc phải dùng huyết thống của tộc Lê, hơn nữa càng thuần khiết càng tốt.

Năm đó Bàng Miểu đã dùng máu của Linh Thù để tàn sát toàn bộ tộc Lê.

Đã trôi qua biết bao năm rồi, nếu Linh Thù không nói mấy lời này ông ta cũng không nhận ra, nhưng Linh Thù thì lại nhận ra giọng nói của Bàng Miểu.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận