Bách Luyện Thành Thần

Chương 2506: Mê cung

Muốn chiếm giữ một suối thánh vốn đã không phải chuyện dễ dàng. Ngay cả trong tình huống không ai quấy nhiễu, Trần Hoàng Dịch Kiếm muốn xông vào nguồn suối cũng không đơn giản như vậyThực lực của hắn ta càng mạnh thì đợt phản kích đến từ suối thánh sẽ càng lợi hại.

Sau hai canh giờ, thậm chí Trần Hoàng Dịch Kiếm còn phải nghỉ ngơi một lát, dưỡng sức sau đó mới lại tiếp tục đánh về phía suối thánh.

May là không có ai dám tranh cướp với Trần Hoàng Dịch Kiếm, điều này giúp tâm tình hắn ta buông lỏng hoàn toàn, độ khó khi xông vào suối thánh đương nhiên cũng giảm xuống rất nhiều.

Khoảng chừng hơn nửa ngày sau, cuối cùng Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng thông qua khảo nghiệm hiểm nguy của suối thánh.

Lúc này hắn ta đã bị thương rất nặng, nhưng lại không để ý chút nào.

Có thể thuận lợi phong thánh, cái giá này nào đáng để nhắc tới?

Hắn ta chắp tay với La Chinh, mặt đầy mừng rỡ đi về phía đầu nguồn suối thánh.

Những dòng nước suối màu bạc dâng trào ra từ nguồn suối, bắt đầu cọ rửa thân thể hắn ta.

Lúc La Chinh tắm suối thánh, những dòng nước này căn bản không thể thấm vào trong cơ thể hắn chứ đừng nói gì là vào thế giới bên trong cơ thể.

Nhưng Trần Hoàng Dịch Kiếm lại khác, nước suối màu bạc liên tục thấm vào trong thân xác hắn ta, chuyển động theo kinh kỳ bát mạch một cách tự nhiên, thuận lợi tụ lại ở vùng đan điền hắn ta.

Chỉ chốc lát sau, toàn thân hắn ta đã hóa thành một “người bạc” lóe ánh bạc chói mắt.

Cảnh này đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người!

Suối thánh không ngừng hội tụ, trên đỉnh đầu Trần Hoàng Dịch Kiếm bỗng nhiên phun ra một suối thánh màu bạc.

“Vụt…”

Suối thánh nho nhỏ này xông thẳng lên trời rồi trực tiếp biến mất trong không trung. Đồng thời, trong Thần vực bỗng nhiên truyền tới một dao động không gian mãnh liệt, kèm theo đó tiếng nổ giống như tiếng sấm truyền khắp toàn bộ Thần vực.

Tiếng nổ ấy rất giống âm thanh một vũ trụ sụp đổ. Có điều, người trong Thần vực đều biết nếu núi Thánh Nhân đã giáng lâm thì khi âm thanh này vang lên hơn phân nửa là có người phong Thánh, đó là động tĩnh chỉ khi xây dựng một vũ trụ mới có thể phát ra.

“Lại có một vị thánh nhân ra đời…”

“Không biết lần này là ai!”

“Tốc độ phong thánh lần này nhanh thật, nhanh hơn tất cả mọi lần trong dĩ vãng. Núi Thánh Nhân mới mở chưa tới một ngày đã bắt đầu xây dựng vũ trụ rồi!”

Ngay đến đám con em trên đảo nổi khi cảm nhận được động tĩnh này cũng tỏ ra hâm mộ cực kỳ. Từ nay về sau trong Thần vực lại có thêm một gia tộc quyền thế.

Ở nơi nào đó trong Thần vực, Thi Tiểu Xảo ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt màu nâu nhạt khẽ chớp, ngay sau đó nàng ta nói: “Ngươi đoán là ai phong thánh?”

Cưu Thánh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có lẽ là La Chinh”

Thi Tiểu Xảo cũng khẽ gật đầu: “Hy vọng bọn họ đều có thể thuận lợi…”

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Xây dựng vũ trụ cần thời gian không ngắn.

Trần Hoàng Dịch Kiếm ngồi xếp bằng trên suối thánh, những dòng suối kia sau khi chui vào đan điền hắn ta và dung hợp với thế giới bên trong cơ thể thì cứ cách mỗi đoạn thời gian lại bắn ra từ trên đỉnh đầu hắn ta, phóng thẳng tới chân trời.

Mà ở một nơi nào đó trên bầu trời Thần vực, một đốm sáng màu bạc đang điên cuồng lan rộng.

Đốm sáng bạc này chính là hình thức ban đầu của vũ trụ.

Từ hình thức ban đầu phát triển thành một vũ trụ hoàn chỉnh cần thời gian rất dài, nhưng đó cũng là chuyện sau khi rời khỏi núi Thánh Nhân. Thánh nhân củng cố tu vi của mình thường cần thời gian đến ngàn năm.

Ở bên kia, đợt thử thách của tộc trưởng Thiên Long cũng đến gần hồi cuối.

Trần Hoàng Dịch Kiếm phong thánh gây ra động tĩnh lớn không khiến ông ta phân tâm chút nào, cơ hội như vậy không dễ có được, ông ta phải dùng toàn lực nắm chặt lấy.

Mà cuộc chiến tranh đoạt ở ba suối thánh còn lại cũng có xu hướng càng thêm ác liệt!

Phần lớn á thánh và chân thần đại viên mãn không đủ thực lực đều lùi ra khỏi cuộc chiến này, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự từ bỏ. Nếu có cơ hội đương nhiên bọn họ sẽ đánh tiếp.

Người ở lại chém giết xung quanh ba suối thánh đều là người có thực lực đứng đầu trong á thánh.

Bọn họ vừa phải đề phòng hành vi đánh lén của nhau, vừa phải đối mặt với bài thử thách của suối thánh, đương nhiên tốc độ tiến triển cực kỳ chậm, xem ra tạm thời chưa thể mang đến kết quả gì.

Không lâu sau, tộc trưởng Thiên Long cũng thông qua thử thách của suối thánh và bắt đầu tắm suối.

La Chinh chớp mắt, nhìn về phía cuối đồng bằng, sau đó thân hình nhún nhẹ rời khỏi những dòng suối thánh này.

Hắn rời đi như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của một vài người, trong ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía La Chinh ít nhiều cũng có chút nghiền ngẫm và thương hại.

“La Chinh có thực lực mạnh như vậy mà lại không được suối thánh thừa nhận”

“Cơ hội tốt mà bị lãng phí như vậy, thật là đáng tiếc…”

“Nhìn hắn có vẻ vẫn rất bình thường, nhất định là đang cố giả vờ ổn định”

La Chinh không thể phong thánh, trong lòng ít nhiều cũng có chút mất mát, nhưng dù sao cũng có quá nhiều người trong Thần vực chú ý tới hắn, cộng thêm việc 9527 không đánh giá cao “vùng đất ký linh” nên hắn thật sự cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Từ sau khi tiến vào núi Thánh Nhân, xích Vô Lượng trong đầu hắn vẫn luôn chỉ về phía cuối đồng bằng.

Đồng bằng này không biết rộng bao nhiêu, La Chinh bèn bay theo phương hướng xích Vô Lượng chỉ dẫn, khoảng nửa canh giờ sau thì thấy được vách núi màu bạc cuối đồng bằng.

Cũng giống như lối vào, phía cuối đồng bằng cũng có một khe núi.

La Chinh chui vào khe núi này và tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được bao lâu thì chợt phát hiện khe núi này là một ngõ cụt, cửa vào mê cung trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện.

“Nhưng xích Vô Lượng rõ ràng chỉ dẫn về hướng này mà…” Chân mày La Chinh hơi nhíu lại.

Hắn đi tới đi lui mấy bước, xích Vô Lượng trong đầu hắn lại khẽ chuyển động. Ánh mắt hắn rơi vào vách núi màu bạc vừa trông thấy cách đó không xa.

Màu trắng bạc trên vách núi này sáng hơn vách núi xung quanh một chút, không nhìn kỹ căn bản khó mà phát hiện.

“Chẳng lẽ là nơi này?”

La Chinh không do dự thêm mà chạy thẳng tới vách núi kia.

Ngay khoảnh khắc khi vừa tiếp xúc với vách núi, hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng màu bạc, sau đó cả người đã tiến vào trong đó.

Ở phía trước hắn là một hành lang tối đen rất dài!

“Hóa ra thật sự là cửa vào mê cung…” Trên mặt La Chinh nở nụ cười bất đắc dĩ.

Nghĩ cũng đúng, cửa vào mê cung này vẫn luôn tồn tại trong núi Thánh Nhân, mà qua bao nhiêu thần kỷ nguyên tới nay, chân thần đại viên mãn và á thánh tới núi Thánh Nhân cũng không ít. Trong đó nhất định có người tò mò thăm thú trong núi Thánh Nhân, chắc chắn cũng có người phát hiện có một khe núi tồn tại ở đầu bên kia.

Thế nhưng, người thực sự tìm được cửa vào mê cung này cũng chỉ có một mình Cố Bắc, xem ra Cố Bắc cũng là đánh bậy đánh bạ mới chui vào mê cung này.

La Chinh quan sát một lát, sau đó men dọc theo hành lang mê cung mà đi tới.

Sau khi rẽ hai lần trong hành lang, một cảm giác quen thuộc tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.

Khi hắn đi tới đoạn cuối của Chân Tuyệt Lộ cũng đã từng đi qua một mê cung tương tự như vậy, đó là con đường mà Cố Bắc khắc họa ra theo trí nhớ.

Năm xưa ông từng đi được một đoạn trong mê cung này, sau đó phát hiện mình không đi đến cuối được nên bất đắc dĩ chỉ có thể lui ra ngoài.

Hiển nhiên tình hình của La Chinh bây giờ khác ông, mỗi khi hắn rẽ ở một khúc nào đó trong mê cung thì xích Vô Lượng sẽ điều chỉnh phương hướng, chỉ ra cho hắn một con đường tắt chính xác, lúc đối mặt với ngã ba cũng có thể chỉ ra được lối đi chính xác.

Dưới sự trợ giúp của xích Vô Lượng, hắn đương nhiên cực kỳ thuận lợi đi lại trong mê cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận