Bách Luyện Thành Thần

Chương 3230: Tan vỡ cùng một lúc

Trong sáu pháp trận, mỗi pháp trận đều khắc một pháp ấn hình ngọn lửa, mỗi một pháp ấn đều tích chứa năng lượng kinh người bên trongSau khi Cam Cao Hàn thấy pháp ấn hình ngọn lửa kia, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh.

“Lục Mão trận!”

“Thật sự là cùng hung cực ác!”

“Vừa rồi có ai tùy tiện xông lên sợ rằng sẽ phải chết cực kỳ thê thảm!”

Sơn chủ của các ngọn núi thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ.

Dù sao Cam Cao Hàn mời bọn họ ra tay, các sơn chủ cũng đã từng nghiêm túc cân nhắc, nếu đồng ý, bây giờ sợ rằng đã biến thành vong hồn dưới trận.

“Vù vù…”

Sau khi Lục Mão trận hiện lên, bên trong toàn bộ Lục Mão trận cũng có từng bóng người xuất hiện.

Có hơn trăm người đang đứng sừng sững trong Lục Mão trận, những người này phần lớn là đội thân vệ của Đế Tuấn, Thần Sào tuy là chủ lực bên trong tộc Kim Ô, nhưng thực lực và địa vị của đội thân vệ này đều không xếp dưới Phượng Nữ.

Phượng Nữ khẽ vung hai cánh, đã bay vào giữa Lục Mão trận.

Ở bên cạnh nàng ta, Quỷ Linh với đôi cánh màu đen đang nhìn sang bên Thái Nhất trận, đồng thời dùng giọng âm u nói: “Đã bị lão già này ép xuất hiện rồi thì cũng không cần phải che đậy gì nữa, đại trận Thiên Võng cứ thẳng tay xé ra là được!”

Giọng nói của Quỷ Linh xuyên thấu qua Lục Mão trận, khuếch tán ra, vang vọng ở bên tai mỗi người.

Gã vừa mới dứt lời, năng lượng bên trong sáu pháp ấn hình ngọn lửa chợt bùng nổ, từ trong pháp ấn kia phun ra sáu loại ngọn lửa màu sắc khác nhau!

Thiên Mạc Hỏa!

Diệt Thế Tịnh Hỏa!

Linh Sơn Nghiệp Hỏa…



Sáu loại ngọn lửa này đều do Đế Tuấn sáng tạo ra từ lửa thần Kim Ô, trong sáu loại ngọn lửa chứa một ngòi lửa, phong ấn ở bên trong pháp ấn hình ngọn lửa nuôi dưỡng mười triệu năm, phun ra như vậy, ngọn lửa nhìn qua cũng không giống ngọn lửa mà là sáu thanh đao sắc nhọn, “Lục Mão trận” bắt đầu chuyển động, theo đó sáu thanh đao này cũng điên cuồng cắt lên Thiên Võng!

“Phựt phựt phựt…”

Bị cắt như vậy, toàn bộ đại trận Thiên Võng đều bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

Những Thần Tướng bên trong mười hai cửa ở phía dưới đại trận Thiên Võng nhìn Thiên Võng điên cuồng lay động trước mắt, ai nấy đều sợ đến mức biến sắc.

“Đó là đại trận gì thế!”

“Uy lực cỡ này, há chẳng phải có thể giết sạch tất cả?”

“Đại trận Thiên Võng hoàn toàn không chịu nổi…”

Phải biết uy lực của hơn trăm con Thi Linh Kim Ô đã vô cùng kinh người, nhưng đốt cả buổi, đại trận Thiên Võng vẫn vững chắc như cũ, thế mà Lục Mão trận kia vừa mới cắt mấy nhát, không ngờ Thiên Võng đã sắp tiêu tùng!

Cam Cao Hàn thấy cảnh này, trên mặt nở một nụ cười nhạt, hừ một tiếng: “Uy lực của Lục Mão trận không tầm thường, nhưng đại trận Thiên Võng cũng không phải là hư danh!”

Ông vừa dứt lời, toàn bộ ô lưới trên đại trận Thiên Võng lại bừng sáng!

Thiên Võng vốn sắp hỏng nháy mắt đã hồi phục lại, luồng sáng kia hóa thành từng thanh kiếm lớn, chém về phía Lục Mão trận.

“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…”

Trường kiếm lóe sáng chém xuống Lục Mão trận, ngọn lửa rực rỡ văng khắp nơi.

Lục Mão trận kia uy lực phi phàm nhưng cũng không phải trận pháp phòng thủ, bị cắt như vậy cũng bắt đầu chấn động không ngừng.

Phượng Nữ đứng ở trung tâm Lục Mão trận, nhìn Lục Mão trận dần dần không ổn định, trên mặt có vẻ hơi kinh sợ: “Hình như Lục Mão trận không chịu nổi?”

Quỷ Linh cười nhạt: “Yên tâm đi, Lục Mão trận tuy không thiên về phòng ngự nhưng muốn phá vỡ cũng không dễ dàng như vậy, để ta xem mèo nào cắn mỉu nào?”

“Vù!”

Dưới chân Quỷ Linh lại xuất hiện một pháp văn, bên trong pháp văn hiện ra năng lượng kinh người, luồng năng lượng này chợt lóe lên, Lục Mão trận cũng nhanh chóng trở nên ổn định.

Hai đại trận lớn như vậy đối chọi với nhau thì phải xem phe nào có thể giữ vững đến cuối cùng!

Tất cả các cường giả trong Thất Sơn trận đều dùng ánh mắt lo âu nhìn chăm chú vào cảnh tượng này.

Bên nào không chịu nổi trước thì bên đó sẽ rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn quyết định thắng bại của cuộc chiến này…

“Sạt sạt sạt sạt…”

“Xoẹt, xoẹt…”

Hai đại trận một trong một ngoài vặn xoắn vào nhau, sức mạnh sinh ra đạt tới hơn trăm nghìn thần quân.

Năng lượng điên cuồng dao động, theo đó chấn động không gian từ từ khuếch tán ra.

Đám Thần Tướng, Thái Nhất Vệ và Bỉ Ngạn cảnh bên trong mười hai cửa đều trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đáng sợ kia.

“Sức mạnh kinh khủng thật!”

“Sức mạnh cường đại như vậy sợ rằng có thể biến vạn vật trên thế gian thành tro bụi…”

“Với thực lực của chúng ta căn bản không có tư cách tham gia vào cuộc chiến ở cấp bậc như vậy!”

Một nén nhang…

Hai nén nhang…

Ba nén nhang…

Sau khi hai đại trận vặn xoắn vào nhau nửa canh giờ, bề ngoài Thiên Võng bỗng nổ tung tạo thành một khe hở lớn.

“Rắc rắc!”

Thiên Võng nứt ra như một ngọn đèn lưu ly tuyệt đẹp.

Quỷ Linh và đám người Phượng Nữ ở trong Lục Mão trận thấy cảnh này, trên mặt mới vừa lộ ra vẻ vui mừng, bề ngoài sáu pháp văn của Lục Mão trận cũng hiện ra vết nứt như vảy cá lan rộng.

“Tách tách tách tách…”

Lục Mão trận cũng không chống đỡ được, bắt đầu sụp đổ.

“Bọn họ cũng không chịu nổi!”

“Hy vọng đại trận Thiên Võng có thể vây bọn họ lại…”

“…”

Phần lớn những người ở tầng dưới chót đều không nhiệt tình với cuộc chiến này, xác suất bọn họ sống sót được trong trận chiến này quá nhỏ, cho dù thắng, những gì nhận được cũng không sánh được với nguy hiểm gặp phải!

Cam Cao Hàn thấy cảnh này, gương mặt già nua trở nên nghiêm túc: “Các đồng liêu trong bảy ngọn núi, thắng bại của Thiên Cung chúng ta ở ngay trong lần hành động này!”

“Vù vù vù vù…”

Đại trận trên bảy ngọn núi đều lóe lên ánh sáng ngập trời, tất cả mọi người đều bày thế trận sẵn sàng đón địch.

Ý niệm của La Chinh cũng khẽ chuyển, trong miệng hơn trăm con Thi Linh Kim Ô cũng bắt đầu lóe lên ánh sáng màu xanh, Lưu Diễm màu xanh lam có thể phun ra bất cứ lúc nào.

“Oành!”

Thiên Võng bị hỏng trước.

Vết nứt từ mặt đất xuyên thẳng đến bầu trời trực tiếp bị kéo ra, toàn bộ đại trận bắt đầu biến mất trong vết nứt kéo dài.

Nhưng ngay giây phút Thiên Võng bị hỏng, sáu pháp trận trong Lục Mão trận cũng vỡ tan thành một đống bụi trong suốt lấp lánh…

“Đi!”

La Chinh là người phản ứng lại đầu tiên.

Sau khi thấy Lục Mão trận vỡ tan tành, Lưu Diễm màu xanh lam trong miệng Thi Linh Kim Ô hóa thành từng tia sáng, phun về phía trung tâm Lục Mão trận.

“Phừng!”

“Phừng!”

“Phừng!”

Các cường giả xung quanh Thái Nhất Trận bay lên ào ào, mà những thanh kiếm Thiên Tiệm khổng lồ cũng được rút ra.

Đám người như Cam Cao Hàn, Thu Âm Hà điều khiển kiếm Thiên Tiệm rất thành thạo.

Nhưng lúc Lý Bôi Tuyết rút thanh kiếm Thiên Tiệm khổng lồ ra, trên gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết rõ ràng hiện lên vẻ cố hết sức, có điều nàng vẫn cắn răng theo kịp nhịp điệu của các vị tiền bối.

Ngoài Thái Nhất trận ra, các trận khác như Thái Minh trận, Thái Kim trận, Thái Tú trận đều ào ào phát động công kích, thời điểm mấu chốt nhất của hai bên đã đến, tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực.

Ngay tại lúc này, ở trong Thái Hạo trận, một luồng sáng màu tím bốc lên.

Trên mặt Từ Thọ hiện lên vẻ hưng phấn đầy âm hiểm, luồng ánh sáng màu tím phóng lên cao cũng không rơi xuống Lục Mão trận vỡ tan tành mà chia ra làm sáu, hóa thành sáu thanh kiếm lớn màu tím, đâm thẳng xuống sáu đại trận khác!

Nếu Từ Thọ ông ta đã làm phản đương nhiên sẽ ra tay vào thời điểm mấu chốt nhất.

Cho dù đám người Cam Cao Hàn đã sớm có phòng bị với Từ Thọ, vào lúc này cũng không rảnh chú ý tới ông ta, đó chính là một điểm trí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận