Bách Luyện Thành Thần

Chương 3254: Sống chết bảo vệ

Ngày thường Cầm Phi vẫn luôn vênh váo tự đắc, ngoại trừ Đông Hoàng thì đúng là không sợ trời không sợ đấtLúc nguy hiểm ập tới, Cầm Phi cũng hoang mang lo sợ.

“Mẹ!”

Ngay cả Thuần Hạo, Thuần Hiên, Thuần Viễn đang ngồi trên bậc thang cũng không nhìn được nữa.

Ba huynh đệ bọn họ tuy ích kỷ nhưng dù sao cũng là con trai Đông Hoàng. Thời khắc đối mặt sinh tử tồn vong, bọn họ lại hết sức thản nhiên.

Bản thân có thể ngồi trên địa vị cao như vậy là bởi phụ thân bọn họ là Đông Hoàng, hiện tại Đông Hoàng có nguy cơ bỏ mạng, bọn họ phải liều chết bảo vệ tới cùng.

“Không phải vi nương đang nghĩ cách sao?” Cầm Phi trừng mắt nhìn đám con trai của mình một cái.

Thuận Hạo bình tĩnh khuyên giải: “Địch mạnh đã bao vây bên ngoài Thái Sơ Thận Cảnh, hiện tại muốn dời đi cũng không dời được, chúng ta đã không còn đường lui!”

“Nếu bọn họ tấn công vào, chúng ta nên liều chết đánh một trận!” Thuần Hiên nghiêm giọng nói.

Những người đang ngồi ở bậc thang đều là hoàng tử hoàng tôn…

Phượng Ca cũng ngồi ngay bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối đỡ lấy gương mặt nhỏ, tay kia cầm một tờ giấy mỏng, trên giấy đầy chữ, lung lay trong gió.

Nghe Thuần Hiên nói vậy, nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái.

Lúc tai nạn ập tới, ba huynh đệ này còn có cốt khí, không hổ là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, tốt hơn mẹ bọn họ rất nhiều.

Phượng Ca hơi hối hận vì đã nghe lời La Chinh, Chân Ngộ Thiên này có huyền diệu đến đâu thì đến thời điểm này cũng chỉ là một tờ giấy, đừng nói phụ hoàng không xem được, cho dù xem được thì có tác dụng gì?

Có thể làm cho những người này đánh bại kẻ địch trên kia sao?

Kết quả Chân Ngộ Thiên không được đưa tới trước mặt phụ hoàng, bản thân cũng không thể tới Kỳ Bắc Châu.

Tình hình chiến đấu thảm thiết ở Kỳ Bắc Châu liên tục được đưa tới Thái Đích Cung, Phượng Ca có thể nhận được tin tức trước tiên, mà nàng thân là một “nữ yêu”, càng biết rõ sự đáng sợ của Cửu Dương Diệt Thế.

Chỉ sợ cường giả bảy núi đều đã bỏ mạng rồi nhỉ?

Ngoại lệ duy nhất hẳn là La Chinh, không biết hắn có thể sống sót hay không…

Đầu ngón tay nàng bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa đốt cháy trang giấy.

Huân ngồi phía dưới Phượng Ca, nhìn trang giấy kia, tò mò hỏi: “Tiểu sư phụ đốt cái gì vậy?”

Phượng Ca mỉm cười đáp: “Thứ La Chinh viết cho ta”

Nhắc tới La Chinh, Hàm Lưu Tô, Huân và Mục Ngưng đều nổi lên hứng thú, đều hỏi: “Viết cái gì?”

“Toàn bộ Chân Ngộ Thiên” Phượng Ca cười ảm đạm.

Những người khác vẫn chưa để ý Phượng Ca đốt cái gì, nhưng nàng nhắc tới toàn bộ Chân Ngộ Thiên đã lập tức hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Kể cả Diễm Phi, Cầm Phi và cả vài cường giả ở lại bảo vệ Thái Đích Cung.

Diễm Phi nhìn trang giấy hóa thành tro tàn, hỏi: “Con trở về Thái Đích Cung, muốn gặp phụ hoàng là vì chuyện này?”

“Vâng” Phượng Ca thản nhiên đáp.

“Vì sao không nói sớm?” Diễm Phi nhíu mày nói.

“Nói có tác dụng gì sao?” Phượng Ca hỏi ngược lại.

Diễm Phi suy nghĩ, không nói thêm gì nữa.

Toàn bộ Chân Ngộ Thiên xác thực rất quan trọng với Đông Hoàng, với Thiên Cung. Nhưng Thái Nhất Thiên Cung đã lâm vào thời khắc sinh tử, hiện tại lấy ra cũng không có ý nghĩa gì…

“Nhưng cũng không nên thiêu hủy! Đó chính là Chân Ngộ Thiên!” Cầm Phi nói với giọng sắc bén.

Phượng Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta một cái: “Không đốt thì có thể làm cái gì? Để đám người đó cướp đi?”

Nàng vừa nói như vậy, Cầm Phi cũng á khẩu, chỉ nhìn thoáng qua không trung, thở dài một hơi.

Một dây câu cá mảnh mai không ngừng bay lượn trong Thái Sơ Thận Cảnh…

Sợi dây câu này giống như con mắt của lão Ngụy, có thể cảm giác được những thứ dây câu chạm tới.

“Tìm được rồi, cây cột thứ sáu, ha, đơn giản hơn ta tưởng…” Trên gương mặt lão Ngụy hiện lên nụ cười.

Trong một thời gian ngắn đã tìm được sáu cây cột, nhanh hơn nhiều so với những gì ông ta mong đợi, xem ra cũng không phải hao phí quá nhiều thời gian vào Thái Sơ Thận Cảnh.

Lão Ngụy cố ý cao giọng, âm thanh như sấm, vang lên rõ ràng trong Thái Đích Cung.

“Cột thứ bảy!”

“Cột thứ tám!”

“Cột thứ chín!”

Mỗi khi lão Ngụy nói ra một con số, trái tim những người trong Thái Đích Cung lại run lên một hồi.

“Cột thứ mười một…”

“Cột thứ mười hai…”

“Cột thứ mười ba!”

“Ù…”

Sợi dây nhỏ này phát ra ánh sáng màu xanh trong Thái Sơ Thận Cảnh, ánh sáng này chậm rãi xuyên thấu qua sương trắng dày đặc.

Sương trắng quanh năm lượn lờ trong Thái Đích Cung bỗng chốc tiêu tan, chỉ để lại mười ba cây cột trần trụi!

Diễm Phi đứng ở bậc thang cao nhất trong Đích Long Điện, tay áo dài phất nhẹ, hoa phục lay động, bà nói: “Các vị, người của Thái Đích Cung, chúng ta đã không còn đường lui, nếu Đông Hoàng chết, chúng ta cũng sẽ chết, hy vọng các vị sẽ không chùn bước!”

Trong những người ở lại bảo vệ trước Đích Long Điện, chỉ khoảng sáu bảy người có thực lực ngang với Diễm Phi mà thôi.

“Ù…”

Từng gợn sóng khuếch tán trước Đích Long Điện, lại một đại trận bây lên, Diễm Phi nhẹ nhàng nhảy lên không trung, đứng ở chính giữa đại trận Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận!

Đại trận ngưng tụ ra ba thanh trường kiếm. Ba thanh kiếm này là kiếm Thiên Cách, kiếm Địa Cách, kiếm Nhân Cách, Diễm Phi không chút lưỡng lự cầm lấy kiếm Thiên Cách, kiếm Địa Cách và kiếm Nhân Cách do hai vị cường giả khác nắm giữ.

Lão Ngụy nhìn xuống Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận trước Đích Long Điện, mỉm cười nói: “Không ngờ đường đường là Đông Hoàng cũng có ngày rơi vào cảnh nhờ vào gia quyến bảo vệ, Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận này quả thực lợi hại, nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta!”

Sau đó ông ta vung cần câu lên, ra lệnh: “Các ngươi đánh xuống! Ngăn chặn ba thanh kiếm kia, ta tiếp tục phá trận!”

“Đã đến nước này rồi, cần gì làm phiền lão Ngụy nữa, ha ha, xem ta nghiền nát Thái Đích Cung này!” Một kẻ thấp bé đằng sau lão Ngụy tức khắc ra tay.

“Sơn Hình Huyễn Áp!”

Một ngọn núi hư ảo áp xuống Thái Đích Cung.

Ngọn núi hư ảo này như một ngọn núi đảo ngược, cứ hạ xuống như vậy, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng thần quân lực ẩn chứa trong đó cũng đủ để làm người ta sợ hãi.

Diễm Phi nhìn ngọn núi hư ảo kia, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Chỉ thấy bà cầm kiếm Thiêm Cách vung nhẹ một cái, đồng thời nói hai người khác: “Tam Tài Cố Thủ Thế!”

“Rầm!”

Dưới sự chống đỡ của ba thanh kiếm Thiên Cách, Địa Cách, Nhân Cách, ngọn núi hư ảo kia bị ngăn chặn bên ngoài đại trận!

Phạm vi nghìn trượng xung quanh Đích Long điện đã được bảo vệ, nhưng dưới áp lực của ngọn núi ảo kia, toàn bộ cung điện lầu các trong Thái Đích Cung đều hóa thành bột mịn!

“Ép tiếp!”

Người thấp bé kia vươn hai tay, núi ảo càng ngưng đọng thành thật, sức mạnh càng lớn!

“Két…”

Dưới áp lực cực lớn, Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận đều bị ép tới mức kêu lên ken két, nhưng cuối cùng vẫn cản được.

“Ta cũng lên!”

“Để xem các ngươi kiên trì đến khi nào?”

“Chỉ là một kiếm trận, lại không giỏi phòng thủ, tội gì phải một mực chống đỡ, ha ha!”

Thấy cường giả Thái Đích Cung nỗ lực chống đỡ kiếm trận bên dưới, nhóm cường giả tộc Hữu Hùng đều đồng loạt ra tay, trên mặt toàn là vẻ trêu tức.

Hết tập 184
Bạn cần đăng nhập để bình luận