Bách Luyện Thành Thần

Chương 3593: Con đường không thể quay đầu

Nghe thủ lĩnh áo đen nói vậy, thân thể Nữ Oa lập tức chấn độngPhục Hy, Đông Hoàng và mọi người thấy phản ứng của Nữ Oa cũng thầm lấy làm lạ, với tính cách của Nữ Oa thì người áo đen phải nói gì mới có thể khiến nàng có phản ứng như vậy?

“Người áo đen nói gì vậy?” Phục Hy hỏi.

Nữ Oa khẽ chớp mắt: “Bọn họ nói bọn họ có biện pháp loại bỏ Quỷ Quyệt”

“Cái gì?”

Đông Hoàng, lão Anh và Thắng Thiên Thử Vương đều biến sắc.

“Cho dù bọn họ thật sự có thể đối phó với Quỷ Quyệt, nhưng lý do bọn họ làm như vậy là gì?” Huyết Lang hỏi.

Các dị tộc trong Tam Thanh Thiên đều có lập trường riêng của mình, ai biết tộc Dạ Nhân này có ý đồ gì. Thân là thợ săn Bất Hủ, Huyết Lang càng thêm cảnh giác với dị tộc này.

“Hắn nói La Chinh đã giúp bọn họ lấy được trứng của chim ưng sáu đầu, muốn báo ân” Nữ Oa chuyển lời.

Huyết Lang lắc đầu nói: “Đúng là trứng của chim ưng sáu đầu đã bị bọn họ lấy đi, mà trứng chim kia lại rất hiếm có, nhưng chỉ chút chuyện này đã đòi báo ân thì cũng quá gượng ép”

“Ta cũng cảm thấy vậy, chít” Thắng Thiên Thử Vương gật đầu.

Nghe được câu trả lời của phần đông mọi người, Nữ Oa không lập tức từ chối.

Nàng cảm thấy đây là một vấn đề bế tắc, nếu không có biện pháp đuổi Quỷ Quyệt ra khỏi cơ thể La Chinh thì bọn họ cứ đi theo dọc đường như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tùy tiện xông lên chẳng khác nào đi tìm đường chết.

Tất cả mọi người trên lưng chim ưng đều im lặng, trong lòng ai nấy đều do dự.

“Ta biến lớn thêm một chút, bảo bọn họ lên đây đi” Dực Vương đột nhiên nói: “Chúng ta có thể lựa chọn tin tưởng bọn họ”

Huyết Lang nhíu mày: “Vì sao ngươi lại tin tưởng lựa chọn bọn họ?”

“Bởi vì chúng ta không còn lựa chọn nào khác” Dực Vương lại nói.

So với ba vị thợ săn Bất Hủ, những người ở đây biết rõ tầm quan trọng của La Chinh hơn ai hết. Ai cũng có thể mất, chỉ La Chinh là không thể.

“Cũng phải” Phục Hy gật đầu.

“Dù sao cũng đã không còn đường lui nữa rồi” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Nữ Oa cười nhẹ, lập tức truyền âm cho thủ lĩnh áo đen: “Ta tin tưởng các ngươi, các ngươi có thể lên đây”

Thủ lĩnh áo đen vừa nhận được truyền âm của Nữ Oa, thân thể Dực Vương đã lập tức hiện lên từng vầng sáng màu xanh, sau đó hình thể của nó dần dần phóng to với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, hóa thành một con Thanh Ngọc Chi Ưng khổng lồ.

Nhóm người áo đen này tuy có thể bắt kịp tốc độ của Dực Vương nhưng dù sao cũng hơi quá sức, chờ khi Dực Vương giảm tốc độ, nhóm người áo đen bèn lấy đà nhảy lên, đứng trên lưng Dực Vương.

Cho dù Dực Vương mời bọn họ đi lên, nhưng đôi bên vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Đoàn người Nữ Oa đứng bên gốc cánh trái của Dực Vương, nhóm người áo đen thì chen chúc bên gốc cánh phải.

“Các ngươi thật sự có biện pháp đối phó Quỷ Quyệt? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương vội vàng hỏi.

Thủ lĩnh áo đen lắc đầu: “Quỷ Quyệt bất tử bất diệt, ngay cả văn minh Nguyên Linh cũng không đối phó được huống chi là bọn ta? Nhưng bọn ta có cách đuổi Quỷ Quyệt ra khỏi cơ thể hắn, giải quyết trạng thái thân thể bị chiếm đoạt”

Nghe người áo đen nói như vậy, ánh mắt mọi người đều như có suy nghĩ.

“Nếu thật sự có thể đuổi Quỷ Quyệt ra ngoài, đó là một ân tình to lớn” Nữ Oa chắp tay nói với thủ lĩnh áo đen: “Nhưng không biết theo như lời các hạ vừa nói, con này là Quỷ Quyệt cấp Thù, chẳng lẽ Quỷ Quyệt còn chia cấp bậc?”

Thủ lĩnh áo đen gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là có phân chia, tuy Quỷ Quyệt đều là tồn tại bất diệt, nhưng thực lực vẫn phân chia cao thấp mạnh yếu, sự phân chia này là do văn minh Nguyên Linh định ra. Cấp Thù là cấp yếu nhất, cấp Oán là cấp ở giữa, lợi hại nhất là cấp Hận”

“Quỷ Quyệt lợi hại như vậy mà chỉ là cấp Thù yếu ớt nhất…” Đông Hoàng cảm thán: “Vậy cấp Hận lợi hại nhất phải mạnh đến mức nào?”

Huyết Lang tỏ vẻ bi thương: “Con Quỷ Quyệt tàn sát tộc Hồ Hổ lúc trước có lẽ là cấp Hận…”

Các thợ săn Bất Hủ tuy tin tức nhanh nhạy, nhưng dù sao cũng không phải chủng tộc sinh tồn tại Thượng Thanh Thiên, không biết Quỷ Quyệt còn phân cấp bậc.

Ai ngờ thủ lĩnh áo đen lại lắc đầu phủ định: “Quỷ Quyệt tàn sát tộc Hồ Hổ không phải cấp Hận, con Quỷ Quyệt Huyết Diễm kia là cấp Oán”

Nghe người áo đen nói vậy, trong lòng mọi người lại cả kinh, Huyết Lang, Huyết Sư, Huyết Nha cũng biến sắc. Huyết Lang bèn hỏi: “Quỷ Quyệt cấp Oán đã mạnh như vậy, Quỷ Quyệt cấp Hận còn phải mạnh đến mức nào nữa?”

Thủ lĩnh áo đen đáp: “Không biết, cái này là do văn minh Nguyên Linh định nghĩa, về việc Quỷ Quyệt cấp Hận có thật hay không thì không ai dám khẳng định, ít nhất là chưa bao giờ nghe tới cũng chưa bao giờ gặp phải”

“Vậy mau đuổi theo La Chinh, đuổi con Quỷ Quyệt kia ra ngoài đi” Lão Anh nói.

Ai ngờ thủ lĩnh áo đen lại khoát tay nói: “Không vội, bây giờ xông lên sẽ chỉ rước lấy công kích của Quỷ Quyệt mà thôi, cho dù Quỷ Quyệt cấp Thù hay Quỷ Quyệt cấp Oán đều có chấp niệm rất sâu, chờ khi chấp niệm của chúng yếu bớt rồi ra tay cũng không muộn”

Mọi người thấy thủ lĩnh áo đen nói chuyện hợp lý như vậy cũng thoáng an tâm phần nào, bèn chờ xem khi nào “La Chinh” dừng bước.

Hàn Nguyên có diện tích cực lớn. Ngoại trừ tuyết trắng, giữa thiên địa gần như không có màu sắc nào khác. Thỉnh thoảng sẽ có màu máu nở rộ ở phía trước, đó là sinh linh dị tộc bị Quỷ Quyệt giết chết trên Hàn Nguyên.

Tiến lên chừng hơn hai trăm dặm, ranh giới của cánh đồng tuyết đột nhiên xuất hiện, phía trước là một cánh đồng hoang bao la bát ngát.

Phóng mắt nhìn xa, vẫn không thấy đâu là điểm cuối.

“Đến tận cùng Hàn Nguyên rồi…” Huyết Lang đứng trên lưng Dực Vương nói với vẻ nghiêm túc.

“Mục tiêu của Quỷ Quyệt không phải Hàn Nguyên sao? Là cánh đồng hoang phía trước?” Đông Hoàng hỏi.

“Sao có thể, cánh đồng này giống như đồng bằng không thể quay đầu lại ở Thái Thanh Thiên, một khi đi vào sẽ không thể quay lại, tuyệt đối không thể đi qua ranh giới này” Huyết Lang trầm giọng nói.

Nghe xong lời này, mọi người đột nhiên biến sắc.

“Quỷ Quyệt sẽ không khống chế La Chinh đi vào đó chứ?” Thắng Thiên Thử Vương lo lắng nói, đuôi chuột vẫy qua vẫy lại sau người.

“Ai biết?”

La Chinh còn cách đường ranh giới chừng hai ba dặm, vài bước là tới.

“Soạt, soạt!”

Lúc này hai con Tuyết Lân Ngư Long đột nhiên chui ra khỏi lớp tuyết, một con bên trái một con bên phải lao về phía La Chinh.

Dưới sự điều khiển của Quỷ Quyệt, La Chinh chợt nhoáng lên một cái, sau đó đã vượt qua ranh giới cánh đồng tuyết rồi tiến vào cánh đồng hoang!

Hai con Tuyết Lân Ngư Long vốn đang đuổi sát sau lưng La Chinh đều đã há to cái miệng rộng như bồn máu, thấy La Chinh lao ra khỏi cánh đồng tuyết, chúng chỉ có thể vội vàng dừng lại rồi xoay người trở về trong cánh đồng tuyết.

Tuy Tuyết Lân Ngư Long không có trí tuệ, nhưng quy tắc không thể vượt qua ranh giới cánh đồng tuyết gần như đã khắc sâu vào xương cốt chúng nó.

Từ trong cánh đồng tuyết, chúng ló ra một đôi mắt dõi theo La Chinh, tỏ vẻ thương hại, nhân loại này đã là một người chết.

Phục Hy, Đông Hoàng và mọi người trên lưng Dực Vương cũng tuyệt vọng ra mặt. Không ai ngờ được đuổi theo suốt hồi lâu, cuối cùng lại nhận về kết cục như vậy.

“Bên ngoài ranh giới cánh đồng tuyết là vùng đất vĩnh viễn không thể quay đầu, Quỷ Quyệt lại để ân nhân đi vào đó, không thể ngờ, không thể ngờ…” Thủ lĩnh áo đen thở dài nói.

Nữ Oa nhìn theo bóng lưng La Chinh, nghiêm mặt nói: “Quỷ Quyệt tốn bao nhiêu công sức mới mở ra một con đường trong Ức Vạn Tháp Sơn, con đường này tuyệt đối không thể là con đường chết”

“Ý của Nữ Oa nương nương là…” Thắng Thiên Thử Vương nói.

“Đi theo” Nữ Oa nói chắc như đinh đóng cột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận