Bách Luyện Thành Thần

Chương 3422: Vĩnh Hằng thần đình

Mặt người trong khối lập phương trao đổi vài câu đơn giản rồi bỗng nhiên cất lên tiếng kêu đầy đau đớn. Gương mặt hết chuyển từ đỏ sang trắng rồi từ trắng trở về đỏ“Đồng, đồng ý với ta…” Gã hát tiếp, ý thành khẩn không hề giảm bớt trong tiếng ca đau đớn ấy.

La Chinh có thể cảm nhận được tâm trạng của gã, chỉ những ai thật lòng muốn chết mới biểu lộ ra cảm xúc như vậy.

“Được” La Chinh khẽ gật đầu: “Nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước về tình hình ở đây”

Thế giới hỗn độn biết rất ít về thế giới Huyền Lượng. Không phải vì người của thế giới hỗn độn không thích thăm dò thám hiểm, ví như Khương Tử Nha và văn minh Nguyên Linh thật ra đều cực kỳ hướng về thế giới ở bên ngoài hỗn độn, hơn nửa đời người đều đi thăm dò khu vực bên ngoài ấy.

Thật sự là vì tính hạn chế của sinh linh…

Sinh linh ra đời trong hỗn độn sau khi tiến vào thế giới Huyền Lượng chẳng khác nào một kẻ mù lòa bước vào thế giới đầy màu sắc, từ đầu đến cuối khó mà nhìn thấy toàn cảnh thế giới.

“Nơi đây là Vĩnh Hằng thần đình bị bỏ hoang, từ rất sớm trước đây đã bị khóa thời gian phủ bụi, theo lý thì không ai có thể đến gần đây được. Ta không biết ngươi đến đây bằng cách nào, nhưng đã đến rồi thì mục tiêu chắc chắn chính là vì huyết mạch bản nguyên phải không?” Gương mặt người nói.

“Đúng vậy” La Chinh gật đầu, đồng thời đã nắm bắt được vài từ mà mặt người vừa nói tới.

Vĩnh Hằng thần đình, khóa thời gian, bị bỏ hoang…

Lẽ nào nơi mà bức tranh bất hủ kết nối tới chính là một khu vực bị bỏ hoang?

“Vĩnh Hằng thần đình này là vùng đất huyết mạch của họ, thứ giấu kín ở tầng dưới chính là huyết mạch cấp căn nguyên, còn thế giới tầng thứ hai thì là huyết mạch cấp bản nguyên, mà nơi đó…” Mặt người chỉ về phía trên: “Nơi đó là khởi nguyên.”

“Khởi nguyên?” La Chinh chớp mắt.

“Đúng vậy, huyết mạch cấp khởi nguyên! Đó mới là nền tảng giúp họ đặt chân vững vàng, cũng là nền tảng để họ có thể chinh chiến hết thế giới này đến thế giới khác…” Dưới sự kích động, trên gương mặt kia xuất hiện vẻ hồng hào như là đang dùng hết sức của mình để nói ra: “Ngươi phải lấy làm may mắn vì có khóa thời gian. Bọn họ cho rằng không ai có thể đi vào Vĩnh Hằng thần đình bị bỏ hoang này cả, nếu không ngươi chắc chắn sẽ tiêu tùng! Ha ha ha ha…”

La Chinh nhìn kẻ đang phát điên phát rồ này, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Nhìn dáng vẻ này thì hình như hắn đang xâm nhập vào một nơi tuyệt đối không thể nào xâm nhập.

Hoặc nên nói rằng, lối đi “bức tranh bất hủ” này đã được tạo ra từ rất lâu rồi, mà lúc “bọn họ” dùng khóa thời gian để phong tỏa Vĩnh Hằng thần đình thì không để ý đến lối đi nho nhỏ ấy, nên hắn mới có thể tiến vào đây trong một tình huống đặc biệt?

La Chinh cảm thấy phân tích của mình chắc là đúng…

“Đi đi, huyết mạch cấp khởi nguyên ở ngay trên đó, ngươi nhất định phải lấy được. Chắc bọn họ chẳng ngờ rằng có một ngày sẽ có người ngoài tiến vào nơi đây…”

Gương mặt người kia nói liến thoắng không ngừng rồi mới sực nhớ ra “việc chính” của mình, bấy giờ mới nói thẳng tuột: “Được rồi, ngươi có thể ra tay giết ta!”

Sâu trong mắt gã lóe lên vẻ gian xảo.

“Ngươi hãy nói cho ta biết trước làm sao để đi lên tầng trên” La Chinh chỉ chỉ về phía trên. Thực ra, hắn không phát hiện ra khe hở nào khác trong không gian này.

“Ngươi ra tay trước đi” Kẻ kia yêu cầu.

Thấy thái độ gấp rút của đối phương, La Chinh nhún vai nói: “Vậy… thật xin lỗi, ta vẫn nên tự mình đi tìm thì hơn”

Dứt lời, La Chinh đã chậm rãi bay lên trên.

“Không, không, không!”

Người kia luống cuống, phát ra một loạt tiếng rống giận dữ, cả người lại đột nhiên nhào tới La Chinh ở bên ngoài khối lập phương, song khối lập phương này là một lồng giam vô cùng hoàn hảo, không thể nào phá hỏng từ bên trong!

“Rầm rầm rầm…”

Gã dốc sức va đập vào khối lập phương thật mạnh hòng thoát khỏi giam cầm và chui ra ngoài, nhưng bất kể gã húc mạnh ra sao, khối lập phương vẫn chẳng nhúc nhích tí nào. Nó vẫn chuyển động dựa theo quỹ tích sẵn có.

Ngược lại, lúc gã húc mạnh, gã đã cho thấy toàn bộ bản thể của mình.

Chẳng qua gã chỉ có phần nửa trên là giống người mà thôi, còn nửa dưới thì có tám cái chân dài sắc nhọn như nhền nhện, cuối mỗi một cái chân đều có một con mắt, trong những con mắt ấy đều đang phóng ra cột sáng chói lòa phóng ầm ầm vào khối lập phương.

“Rầm rầm rầm…”

Năng lượng kinh khủng tản ra khắp mặt trong của khối lập phương, mặc dù khối lập phương không hề bị lay chuyển và đã ngăn cách tất cả năng lượng nhưng vẫn khiến La Chinh kinh hãi không thôi.

Kẻ nửa người nửa nhện ấy có thực lực rất khủng bố, may mà hắn không thả gã ra…

Gã trơ mắt nhìn La Chinh chầm chậm bay đi, cuối cùng mới ngừng được một chút.

Trong vô số năm tháng bị giam ở nơi này, gã đã nghĩ đến việc tự kết liễu tính mạng của mình rồi. Thế nhưng trong lòng gã luôn ôm một tia hy vọng, một tia hy vọng hư vô mờ mịt – Lỡ có người khởi động lại Vĩnh Hằng thần đình này thì sao?

Gã biết hy vọng này quá đỗi nhỏ bé, tuy nhiên gã vẫn cố gắng sống sót trong sự hành hạ và giày vò này, và giờ đây rốt cuộc gã cũng đợi được cơ hội ấy.

Người ở không gian bên ngoài có thể tự do tiến vào khối lập phương, chỉ cần bên ngoài có bất kỳ vật chất nào tiếp xúc đến gã là gã sẽ thành công thoát ra, đồng thời lấy được huyết mạch ở tầng cao nhất trên Vĩnh Hằng thần đình, huyết mạch đại biểu cho khởi nguyên…

Đáng tiếc…

Chỉ còn thiếu một chút …

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi…

Chết tiệt hơn là gã đã để lộ ra khá nhiều tin tức rồi, mà những tin tức ấy vốn chỉ để đổi lấy sự tin tưởng của tên ngu ngốc kia mà thôi!

La Chinh bay lượn ở vùng không gian phía trên, tìm con đường dẫn đến tầng trên.

Hắn có thể phát hiện ra mấy lời của gã người nhện kia không hoàn toàn là nói láo, ít ra có thể giúp hắn – một kẻ có hiểu biết quá hạn hẹp về thế giới Huyền Lượng – có được một cơ hội.

Phía trên vùng không gian này cũng là một bức tường bằng đồng, không tồn tại bất cứ khe hở nào nên đương nhiên La Chinh không thể xuyên qua được.

Hắn ngẩng đầu quan sát một lúc, cuối cùng thử vung ra một nắm đấm với bức tường đồng ở bên trên.

“Coong!”

Hơn mười nghìn thần quân lực nện lên bức tường đồng chẳng khác nào gõ lên một cái trống thật to, tiếng vang ầm ầm quanh quẩn trong không gian rộng lớn.

“Là rỗng à, vậy có thể ráng đập vỡ nó ra không nhỉ?”

“Coong!”

“Coong!”

“Coong!”

Ba mươi nghìn thần quân lực…

Năm mươi nghìn thần quân lực…

Một trăm nghìn thần quân lực.

Mãi đến khi hắn đạt mức cao nhất của Hồn Nguyên Chi Linh và ném ra một trăm nghìn thần quân lực, bức tường đồng này vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.

La Chinh không hề nhụt chí, nếu dùng một trăm nghìn thần quân lực mà vẫn không đập ra được thì hãy đợi đến khi thương Thiên Thể hồi lại hoàn toàn, hắn dựa vào thương Thiên Thể cũng có thể mở tường ra.

“Ngươi không mở ra đâu, không có ta chỉ điểm thì ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được huyết mạch cấp khởi nguyên…” Người nhện trong khối lập phương bên dưới lại phát ra từng lời ca: “Ta có thể giao dịch với ngươi, chỉ cần ngươi…”

“Văn minh Thiên Chấp, không cần giải mã nữa.” La Chinh nói.

Dù hắn có thể thả con nhện này ra mà không bị thương tổn gì, nhưng e là tên kia cũng sẽ giết mình ngay tức khắc để cướp lấy huyết mạch cấp khởi nguyên, điểm này là chắc chắn, cho nên bây giờ trao đổi thêm với người nhện cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Sau khi trung tâm Thiên Chấp ngừng giải mã, tiếng của con nhện kia chỉ còn là từng tiếng ma kêu quỷ thét theo tiết tấu mà thôi.

La Chinh khoanh tay lại, nhìn chằm chằm vào bức tường đồng trên đỉnh đầu, tự hỏi làm sao chui qua được. Đúng lúc đó, hắn chợt phát hiện trên bức tường đồng xuất hiện một đường vân rất rõ. Trước đó đường vân này bị phủ dưới lớp tro bụi thật dày, nhờ La Chinh đập lên từng cú một mà bức tường đồng bị chấn động nên lớp bụi cũng rơi đi mất, thế là đường vân che lấp dưới lớp bụi cũng lộ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận