Bách Luyện Thành Thần

Chương 3005: Vây đánh

Kể từ khi tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, các đại tộc Hữu Hùng, Thần Nông, Kim Ô đã có ác ý sâu sắc đối với đệ tử Thiên Cung. La Chinh cũng bị mấy tộc này chọc tức nhiều lần, nếu cứ đơn giản bỏ qua việc này thì đúng là nằm mơ“Ngươi muốn thế nào?” Sơn nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Để lại mạng của ba kẻ đó, hoặc là phải bỏ ra số Hồn Nguyên Chi Linh tương đương” La Chinh nói.

Con Hồn Nguyên Chi Linh vừa bị giết này có tổng cộng khoảng hơn hai nghìn viên Hồn Nguyên Chi Linh, đủ cho mười người tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo.

Ý của La Chinh là bảo tộc Thần Nông Thị lấy ra thêm hai nghìn viên Hồn Nguyên Chi Linh nữa.

Ba huynh đệ Triệu Trần nghe thấy yêu cầu của La Chinh thì sắc mặt lại thoắt thay đổi đến mấy lần. Phải trả thêm hai nghìn viên Hồn Nguyên Chi Linh, chuyện này quả thực còn khó chịu hơn là giết họ!

“Ngươi đòi hỏi quá đáng rồi đấy!”

“Muốn bọn ta bồi thường từng ấy Hồn Nguyên Chi Linh, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”

“Nằm mơ!”

Ba huynh đệ kích động thốt lên.

Vẻ mặt Sơn cũng sa sầm xuống.

Trước đây các tộc nhân tộc Thần Nông Thị hợp sức cùng giết chết một con Hồn Nguyên Chi Linh, lượng kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh thu được đúng là có hơn hai nghìn viên, hơn nữa lúc này còn đang nằm hết trong tay Sơn, cho nên gã đủ năng lực để bồi thường cho các đệ tử Thiên Cung.

Tuy nhiên, tộc nhân của tộc Thần Nông Thị cũng không hề ít, nếu gã giao số Hồn Nguyên Chi Linh này cho La Chinh thì trong tộc sẽ có mười người vụt mất cơ hội Hồn Nguyên Tái Tạo. Đây là một tổn thất không nhỏ.

Sắc mặt La Chinh vẫn không hề thay đổi.

Lúc này tất cả mọi người đang tranh nhau đánh giết Hồn Nguyên Chi Linh, họ không có quá nhiều thời gian để đứng đây đôi co, song lời đã nói ra tựa như bát nước hất đi, nếu tộc Thần Nông Thị không chịu thì đừng trách hắn vô tình.

Mặc dù La Yên không nói một lời nào, nhưng nàng cũng như vô tình lại như cố ý đứng sát cạnh La Chinh.

Kẻ địch của ca ca cũng là kẻ địch của nàng, mà nàng thì đại diện cho tộc Nữ Oa ở Lê Sơn. Nếu Sơn ra tay ở đây thì chắc chắn Lê Sơn cũng sẽ tham gia vào…

Sơn không phải là người hay do dự lần lữa, chỉ trong vòng ba hơi thở, gã đã thấy rõ lợi hại trong việc này.

Bây giờ không phải lúc để xoắn xuýt về vấn đề này, thế là gã lập tức quyết đoán lật tay lại. Nhẫn tu di trên tay gã liền lóe sáng, Hồn Nguyên Chi Linh trong đó đổ ào ào ra, chất thành một đống.

La Chinh không đủ thời gian để kiểm kê cẩn thận, song nhìn độ cao của đống Hồn Nguyên Chi Linh này cũng tương đương với ba huynh đệ Triệu Trần.

“Chúng ta đi” Sơn nói.

Ba huynh đệ nhìn ngọn núi Hồn Nguyên Chi Linh nho nhỏ trên đất mà đau lòng đến mức mặt tái xanh, nhưng ngặt nỗi họ lại chẳng thể làm gì. Ba người họ bèn hung tợn trừng mắt với La Chinh rồi mới rời đi.

Sầu Tuẫn nhìn theo bóng lưng của Sơn đã đi xa, thấp giọng nói: “Người này quyết đoán thật…”

Sầu Tuẫn là đệ tử Thiên Cung nên biết rõ một khi đối mặt với tộc Hữu Hùng, Thần Nông cùng Kim Ô thì phe mình sẽ bị lép vế cực kỳ. Nhưng hắn ta vẫn mơ hồ cảm giác được rằng, nếu Sơn không chịu nhún nhường thì e là gã sẽ phải gặp thiệt thòi còn lớn hơn.

La Chinh tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay ra, một luồng sức mạnh vô hình đã bám lên toàn bộ Hồn Nguyên Chi Linh. Ngón tay hắn khẽ cong lại, số Hồn Nguyên Chi Linh ấy chui hết vào trong nhẫn tu di của hắn.

“Lát nữa chúng ta sẽ phân chia số Hồn Nguyên Chi Linh này” La Chinh nói.

Hắn vốn định để người tộc Cửu Lê như Lam Tình, Hoắc Trạch vào trong pháp trận trước, dù sao nhân tài xuất sắc trong số các truyền nhân của tộc Cửu Lê cũng chỉ còn lại có vài người bọn họ. Có điều, nếu hắn làm vậy thì các đệ tử Thiên Cung khác hiển nhiên sẽ không phục, nên vẫn cứ đợi lát nữa phân chia lại thì tốt hơn.

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên ở cách đó không xa. Một con Hồn Nguyên Chi Linh nhảy bật lên, đè bẹp hai tộc nhân tộc Thiên Lang dưới thân mình.

Khi xưa, Hồn Nguyên Đại Thế Giới vẫn khá là êm ả đối với một vài tộc nhỏ. Dù họ chỉ quanh quẩn ở vòng ngoài thì số Hồn Nguyên Chi Linh vụn vặt đào được cũng đủ giúp họ tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo. Nhưng lúc này, toàn bộ Hồn Nguyên Chi Linh đều hội tụ tại núi chủ, hoàn cảnh tàn khốc cũng hiển lộ ra.

Đối với các thế lực siêu cấp như Thái Nhất Thiên Cung thì Hồn Nguyên Chi Linh to cỡ này chính là con mồi, nhưng các tộc nhỏ căn bản không có thực lực săn giết nên chỉ sơ suất chút thôi là sẽ chết ngay.

“Chúng ta lên!” Phượng Ca vừa nói xong đã dẫn đầu bay đi.

Các đệ tử Thiên Cung vừa thấy con Hồn Nguyên Chi Linh này, hai mắt liền sáng rỡ. Nó tương đương với hai, ba nghìn viên Hồn Nguyên Chi Linh.

Thân hình La Chinh và La Yên nhoáng lên, cũng phóng về phía con Hồn Nguyên Chi Linh kia.

Bản thể của Hồn Nguyên Chi Linh rất cứng, sức mạnh lại hùng hậu, nhưng tốc độ thì chậm vô cùng, mà chúng cũng không thể nào ngăn chặn đủ loại năng lực phóng tới. Nếu chúng ở trong núi chủ, phối hợp với thủ đoạn của con mắt khổng lồ thì chắc chẳng ai địch nổi. Tuy nhiên núi chủ đã bị mọi người hợp sức chặt gãy, còn con mắt khổng lồ thì bị phong ấn nên Hồn Nguyên Chi Linh chẳng quá đáng sợ nữa.

Con Hồn Nguyên Chi Linh kia không ngừng gào thét giãy giụa, song lại không thể khiến bất cứ một đệ tử Thiên Cung nào bị thương. Nó không khác gì một con thú có thực lực mạnh mẽ đang bị nhốt chặt, bị cả nhóm người quây lại trong một không gian vô hình, sức mạnh kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể nó bị bào mòn từng chút một.

Chưa đến hai, ba mươi hơi thở sau, con Hồn Nguyên Chi Linh ấy gầm lên một tiếng chói tai, tứ chi vung vẩy trên không trung một lúc rồi rơi “Bộp bộp” xuống đất. Phượng Ca cùng Lăng Sương dẫn đầu chạy lên, hai ánh kiếm chém vào phần bụng Hồn Nguyên Chi Linh, kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể nó chảy ra ồ ạt.

Rất nhiều đại tộc tự chia ra bao vây tấn công mấy con Hồn Nguyên Chi Linh cao đến hai, ba chục mét ấy, chủng tộc nào cũng thu hoạch được rất khá, tích lũy không ít kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh.

Nhưng dù gì số lượng Hồn Nguyên Chi Linh vẫn có hạn, khi việc tìm ra một con Hồn Nguyên Chi Linh mới bắt đầu khó nhọc hơn, tất cả mọi người bèn tập trung ánh nhìn lên mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh.

Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh này cao đến chục nghìn mét, bản thân nó đã bằng một ngọn núi. Số lượng Hồn Nguyên Chi Linh chất chứa trong đó nhiều nhường nào, không cần nói cũng biết!

Mấy trăm tộc nhân của các tộc Ly Uyên, Hữu Hùng, Kim Ô, Thần Nông, Nữ Oa đều đang chiến đấu với nó.

Từng con Kim Ô hóa thành từng ngọn lửa vàng rực xoay tròn quanh mẫu thể, thi thoảng có thể thấy được một vệt lửa vàng trên người mẫu thể.

Dù bị nhiều người vây đánh đến vậy, nhưng mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh vẫn không có vẻ gì là mệt nhọc. Nó vẫn rất hung hãn phi phàm.

Mẫu thể đã tĩnh dưỡng rất nhiều năm rồi, nó đã trưởng thành đến cấp độ vô cùng đáng sợ!

“Các ngươi đều đi chết đi!”

Trong mắt mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đong đầy thù hận, nó chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi hết toàn bộ đám dị tộc chết tiệt này.

Thực lực của mấy kẻ này quá nhỏ yếu, hình thể lại càng không đáng kể, song cả đám lại như bầy muỗi xảo quyệt, cứ bay tới bay lui mãi. Nó cật lực đuổi đánh rất lâu nhưng chúng đều có thể linh hoạt tránh né mọi đòn tấn công của nó.

La Chinh dẫn dắt các đệ tử Thiên Cung đánh giết liên tiếp hai con Hồn Nguyên Chi Linh rồi cũng dời mắt nhìn sang con mẫu thể cuối cùng còn sót lại. Lượng Hồn Nguyên Chi Linh trong mẫu thể, đương nhiên họ cũng phải đến kiếm một ít về.

Đúng lúc này, mây đen lại kéo đến cuồn cuộn ở phía chân trời.

“Gió lốc lại đến?” Ánh mắt La Chinh ngưng lại.

Tất cả mọi người vừa thấy mây đen cuộn lên là sắc mặt lập tức thay đổi.

Gió lốc mà tới thì có trời mới biết mình sẽ bị cuốn đến đâu. Mà mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh lại không sợ gió lốc, họ chui xuống đất ẩn núp chẳng khác nào tìm đường chết.

“Trốn vào pháp trận đi!”

Có người lấy lại tinh thần bèn kêu lên.

Mọi người lập tức giải tán, cùng nhào về phía các pháp trận xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận