Bách Luyện Thành Thần

Chương 3398: Tiêu diệt

Dưới loại hình thái này, rất nhiều năng lực của La Chinh bị hạn chế, nhưng thân thể thì vẫn là của hắn. Bản thân hắn là vạn độc bất xâm, khi ở hình thái này liệu có giữ nguyên được năng lực ấy không?La Chinh không dám chắc được nên khi thấy đám đỉa độc hàn kia bay đến, hắn vung mạnh hai tay để phản đòn.

“Phi Dục, tên Nhân tộc kia bị đỉa độc hàn chặn lại rồi!” Khoái Kiếm nói.

“Nhưng chúng ta không thể quay lại!” Phi Dục trầm giọng nói.

Hai người họ còn đang không ngừng xông lên, đám trứng màu đen trên vách tường hai bên cũng đang vỡ ra liên tục. Chỉ cần tốc độ chậm chút thôi là họ sẽ bị đám đỉa độc hàn này chặn lại.

Số đỉa độc kia đã cực kỳ đáng sợ rồi, chỉ cần dính chút dịch độc của chúng thôi là sẽ chết ngay lập tức, nói chi đến đỉa độc hàn còn mạnh hơn?

Vốn dĩ đỉa độc hàn chỉ có lưa thưa vài con mà bây giờ lại chiếm đến cả một nửa số lượng, trong lòng hai người Phi Dục đã hiểu rõ, nơi bị thay đổi không chỉ có trang thứ nhất mà trang thứ hai cũng sẽ thay đổi rất nhiều!

Trong tình huống như này, họ chỉ cần dừng lại hay thậm chí chậm chân một chút thôi là cũng đồng nghĩa với cái chết. Mà bọn họ cũng không có cách nào cứu La Chinh nên đương nhiên chỉ đành cắm đầu xông lên…

Phi Dục cũng vô cùng buồn bực quay đầu nhìn lại, thấy thân hình La Chinh đã biến mất hoàn toàn, chỉ thấy đám đỉa độc đen sì bu đông bu đỏ, hiển nhiên La Chinh đã bị bao vây kín ở trong đó, e là hắn đã chết mất rồi.

Hai tộc nhân tộc Tam Mục xông lên được một đoạn thì quả cầu hình thành từ đỉa độc bỗng hơi nhúc nhích. Đám đỉa độc kia không ngừng rối loạn và chầm chậm di chuyển về phía trước!

Vì có thêm nhóm đỉa độc này di chuyển về phía trước mà càng có nhiều đỉa độc gia nhập vào hơn…

Bây giờ đừng nói hai người Phi Dục cùng Khoái Kiếm mà ngay cả chính La Chinh cũng chẳng thể nhìn thấy được thân thể của mình nữa.

Từ thị giác đang nhìn từ trên xuống của La Chinh, hắn chỉ có thể thấy càng lúc càng có nhiều đỉa độc xếp chồng lên nhau, không ngừng cuộn trào cùng với cảm giác nhớp nháp và nhung nhúc truyền đến từ bên ngoài cơ thể mình.

Cũng may thể chất vạn độc bất xâm của La Chinh vẫn được giữ lại trong bức tranh bất hủ, nên dù đám đỉa độc này đã phun ra không biết bao nhiêu nọc độc, La Chinh cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ có điều, lúc những con đỉa độc hàn kia phun ra nọc độc lợi hại hơn, La Chinh cũng cảm giác được thân thể mình cứng đờ. Trong nọc độc của nó ẩn chứa khí tức cực lạnh, nhưng thân thể hắn cũng chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt rồi thôi.

Song, khi La Chinh tiếp tục đi lên, số lượng đỉa độc hàn tham gia chiến đấu càng lúc càng nhiều. Mỗi khi đám đỉa độc hàn này phun nọc độc ra, thân thể La Chinh bị ép phải dừng lại một chút.

Cuối cùng La Chinh đành phải vừa đi vừa nghỉ, thân hình cứ di chuyển được một chút rồi ngừng, tốc độ đương nhiên chậm chạp cực kỳ.

Con đường uốn lượn này không dài lắm, Phi Dục cùng Khoái Kiếm cắm đầu lao nhanh ở đằng trước may mắn thoát được ra ngoài. Hai người họ đứng ở cuối con đường và nhìn vào bên trong thăm dò, nhưng ở khoảng cách này thì không thể nào thấy rõ được tình huống ở sâu bên trong.

“Chắc La Chinh không sống nổi…”

Khoái Kiếm im lặng một lúc rồi nhắc nhở.

“Ta biết” Phi Dục gật đầu.

Thật ra Phi Dục thấy hơi hối hận vì đã dẫn La Chinh đi con đường này, không những không giúp được hắn mà ngược lại còn hại chết hắn. Cảm giác tự trách tràn đầy trong lòng Phi Dục.

“Đi thôi” Khoái Kiếm khuyên.

Sinh linh Bỉ Ngạn chết trong bức tranh bất hủ không phải chỉ có một, hai kẻ. Những chủng tộc Bỉ Ngạn này đã dạo bước trong Bình Dịch Thiên rất lâu rất lâu rồi, họ đã sớm nhìn thấu sự tất yếu của việc hy sinh. Chẳng hạn Phi Dục và Khoái Kiếm, hai người họ cũng hiểu rõ mình không cẩn thận thì cũng sẽ chết trong bức tranh bất hủ.

Nhưng dù bức tranh bất hủ có nguy hiểm đến cỡ nào thì họ vẫn muốn đạt đến Bất Hủ cảnh, gần như không ai vì e sợ mà từ bỏ không chịu tiến vào bức tranh bất hủ. Ngược lại, sinh linh Bỉ Ngạn nào cũng rất quý trọng cơ hội trước mắt mình.

“Chờ chút đã” Phi Dục nhíu mày nói.

Mặc dù quan hệ giữa Phi Dục và La Chinh không quá sâu đậm nhưng trong hai lần gặp gỡ, La Chinh đều thể hiện ra điều thần kỳ của mình. Trong lòng Phi Dục thật sự chờ mong, e là La Chinh sẽ không dễ chết như thế.

Khoái Kiếm bất đắc dĩ đứng cạnh Phi Dục, ánh mắt không ngừng quan sát bên trong. Bỗng nhiên hắn ta thấy một nhóm lúc nhúc đỉa độc đang cuồn cuộn xông tới.

“Đám đỉa độc kia…” Khoái Kiếm ngây ra.

“Có chuyện gì thế?” Phi Dục cũng sững người.

Ban nãy trước khi bọn họ tách ra đã thấy La Chinh bị đỉa độc bao vây, nhưng bây giờ quy mô của đỉa độc đông đúc hơn hẳn. Bọn chúng quấn lại với nhau, gần như lấp kín mỗi một không gian trong lối đi. Quả cầu thịt khổng lồ ấy cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, chậm rãi tiến ra phía ngoài lối đi.

“Là, là La Chinh…” Phi Dục phản ứng kịp.

“Một mình kéo theo từng ấy đỉa độc đi ra? Hơn nữa còn có nhiều đỉa độc hàn đến vậy…” Khoái Kiếm cũng trợn tròn mắt.

Như vậy chỉ có một khả năng, chính là La Chinh vốn không sợ nọc độc của đỉa độc.

“Lùi lại, hắn đến kìa…”

La Chinh không sợ đỉa độc, nhưng họ thì sợ đấy!

Phi Dục vừa lùi vừa nói: “La Chinh huynh, La Chinh huynh, huynh có nghe được ta nói không?”

Thị giác của toàn bộ sinh linh tiến vào bức tranh bất hủ đều hiện ở bên trên bức tranh, nên dù La Chinh bị bao bọc tầng tầng lớp lớp thì âm thanh cũng không cần phải xuyên qua những con đỉa độc kia vẫn có thể để La Chinh nghe được.

“Có” La Chinh đáp lại.

“Huynh còn sống à?” Phi Dục hỏi.

“…” La Chinh không còn gì để nói: “Có cách nào hất đám đỉa độc này ra không?”

La Chinh đã thử vặn nát và giết đám đỉa độc này… Nhưng mỗi một con trong số chúng đều rất trơn, hắn tất bật một lúc lâu mới giết được có hai, ba con.

Số đỉa độc đang bám trên người hắn e là phải đến hơn nghìn con, đánh giết kiểu đó thật sự quá chậm…

Phi Dục chậm rãi lui lại và giữ một khoảng cách với khối đỉa độc kia: “La Chinh huynh, huynh tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ trái sẽ thấy một căn phòng, trong phòng có Lục Giác Tinh Trận. Vào trong pháp trận là có thể xử lý đám đỉa độc này!”

Tác dụng của những Lục Giác Tinh Trận trong mê cung Vô Đoạn này là như thế, để bọn họ tạm thời thoát khỏi hình thái trong tranh mới có thể chiến đấu chính diện với thú trong tranh.

Nhưng trước La Chinh, không có ai đưa nhiều đỉa độc vào đến vậy…

Theo sự chỉ dẫn của Phi Dục, La Chinh tiếp tục chầm chậm di chuyển.

Sau khi rẽ qua khúc ngoặt, quả nhiên La Chinh thấy bên cạnh có một căn phòng biệt lập, ở ngay giữa căn phòng có vẽ một Lục Giác Tinh Trận.

La Chinh lôi đám đỉa độc kia di chuyển từng bước một. Ngay khoảnh khắc khi vừa tiến vào Lục Giác Tinh Trận, toàn bộ hình thái bỗng thay đổi hoàn toàn.

Bản thân La Chinh đã khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản, và cả đỉa độc cũng thế.

Lúc đám đỉa độc này còn là nét vẽ, nhìn chúng còn chưa đến mức kinh tởm như vậy. Nhưng bây giờ, sau khi hóa lại thành hình thái bình thường, muốn nó buồn nôn cỡ nào thì có cỡ đó…

“Chết!”

La Chinh nhìn đám đỉa bò lúc nhúc này, vẻ mặt không còn thiết sống nữa. Thân thể hắn đột nhiên rung nhẹ, lực lượng khủng khiếp và hùng hậu tuôn trào ra.

Hơn nghìn con đỉa độc bao quanh La Chinh lập tức bị rơi ra cùng một lúc, sau đó La Chinh phóng ra lực lượng, hình thành từng luồng xoắn ốc khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng. Đám đỉa độc kia còn chưa rơi xuống đất đã bị cắt thành từng mảnh vụn.

Phi Dục cùng Khoái Kiếm đứng ở ngoài căn phòng kia thấy cảnh này cũng líu lưỡi. Con đường mà tộc Tam Mục lựa chọn thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thật ra cũng vô cùng nguy hiểm, ít nhất số lượng tộc nhân tộc Tam Mục chết bởi đỉa độc không hề ít. Lần này ngược lại đám đỉa độc đã đụng phải một tên mà chúng không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận