Bách Luyện Thành Thần

Chương 2157: Nhục Thân kiếp

Bộ tộc Xi Vưu chia làm hai khu vực, khu vực bên ngoài là nơi sinh hoạt hằng ngày của người tộc Xi Vưu, khu vực bên trong là nơi tu luyện, nơi tập hợp những người nổi bật trong tộc Xi Vưu“Lớn!”

Thân thể của một thiếu niên trên sân tu luyện rộng rãi bỗng cao lên trong nháy mắt. Chỉ thoáng chốc mà cậu ta đã to gấp trăm lần và cao tầm ba, bốn trăm mét!

“Ha! Ha!”

Thiếu niên gào to, giơ chân đá ra sau rồi nhân tiện móc cục tạ bằng đá ở bên cạnh sân tu luyện lên.

Tạ đá cực kỳ nặng và to lớn như một quả núi, ấy thế mà thiếu niên vẫn trông đầy sinh lực khi cầm lấy nó.

Không ít thiếu niên tộc Xi Vưu ở bên sân ngước nhìn.

“Thường Hổ ca ca thật là lợi hại!”

“Dĩ nhiên rồi, nghe nói Thường Hổ ca ca sắp trải qua Nhục Thân kiếp, sau đó sẽ có thể sử dụng Xi Vưu Hoang Thể rồi!”

“Không hổ là huyết thống lục phẩm…”

Thiếu niên tên Thường Hổ này là hoang thần thứ hai trong tộc Xi Vưu đạt được huyết thống lục phẩm trong suốt nghìn năm qua.

Tộc Xi Vưu khó lắm mới có được một thiên tài như thế nên hiển nhiên sẽ bồi dưỡng hết lòng.

Tuy nhiên, do Thường Hổ còn nhỏ tuổi nên chưa thể chiến đấu thay cho bộ tộc được.

“Cộp, cộp, cộp…”

Điêu Viễn chậm rãi bước vào sân cùng với La Chinh. Lúc trông thấy Thường Hổ đùa với tạ đá, ánh mắt La Chinh lộ vẻ khen ngợi: “Đứa trẻ này còn nhỏ mà đã tu luyện đến mức này, không hổ là tộc Xi Vưu”

Ngoại trừ những người bị lưu đày, kể từ lúc vào tộc Xi Vưu đến nay, La Chinh toàn gặp được những người không đơn giản tí nào. Ngay cả một số người bình thường trong tộc cũng hơn xa hoang thần ở bên ngoài chứ đừng nói gì đến Kỷ Sưởng và Điêu Viễn, có khi hai người họ phẩy tay chơi chơi thôi cũng có thể càn quét cả một tòa thành.

“Cậu ta còn phải đi một con đường rất dài, tu luyện hoang thần không phải là một con đường đơn giản” Điêu Viễn trả lời.

La Chinh khẽ gật đầu đồng ý.

Tuy hắn xem việc tu luyện hoang thần như một lối tắt để trở nên mạnh hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là lối tắt này dễ đi.

Tốc độ huơ tạ đá của thiếu niên tên Thường Hổ cứ tăng dần, tựa như đã phát điên, đến cơ thể cũng mất cân bằng.

“Hả? Tên nhóc này…” Điêu Viễn thấy thế, mặt cũng hơi tái đi.

Tốc độ tăng cảnh giới tu vi của Thường Hổ nhanh khác thường, nhưng hoang thần sẽ không ngừng phát triển cơ thể to hơn trong quá trình tu luyện, và mỗi lần cơ thể to ra đều cần một thời gian thích ứng nhất định. Suy cho cùng, mọi người thường lĩnh ngộ sự “lớn nhỏ” bằng chính kinh nghiệm của mình. Một số hoang thần thu nạp sức mạnh hoang thần đủ để biến to gấp đôi trước đó nhưng rồi lại gặp khó khăn trong việc đi đứng.

Thường Hổ cũng gặp phải vấn đề này.

“Ầm ầm!”

Cậu ta té phịch xuống đất làm mặt sân rộng rãi rung lên.

Tạ đá to cỡ quả núi rơi xuống một bên, đúng lúc nơi đó đang tập hợp khoảng mười thiếu niên tộc Xi Vưu!

Những thiếu niên này không kích hoạt sức mạnh hoang thần trong cơ thể nên tạ đá này chẳng khác nào một núi đá nặng kinh người, nếu bị nó đập trúng người thì sẽ biến thành thịt vụn.

“Nguy rồi!”

“Vèo!”

Ngay lúc ấy, Điêu Viễn bộc phát sức mạnh hoang thần để cơ thể to ra, đồng thời vội vã bước về phía chỗ tạ đá.

Tuy tạ đá cách rất gần nhưng do chuyện xảy ra quá đột ngột nên dù Điêu Viễn phản ứng nhanh vẫn chậm hơn nó một bước!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Bản thân Thường Hổ lúc này đã sợ ngớ người trước cảnh ấy, chỉ biết ngồi nhìn tạ đá bay đi. Khi nghĩ đến tình cảnh máu me tung tóe sắp xảy ra, cậu ta nhắm mắt lại…

La Chinh thấy tạ đá chỉ còn cách những thiếu niên tộc Xi Vưu kia hai, ba chục mét mà Điêu Viễn lại không thể đến kịp, thế là hắn vươn tay làm động tác bắt lấy.

“Ầm ầm!”

Ngay khoảnh khắc đó, tạ đá bỗng rơi thẳng đứng xuống đất như đụng phải một bức tường vô hình vậy.

“Rắc rắc rắc rắc…”

Bề mặt tạ đá hiện đầy những vết rạn vì cú đập đột ngột, cuối cùng biến thành một đống đá vụn và rơi vãi đầy đất.

Điêu Viễn và Thường Hổ đều ngơ ngẩn nhìn diễn biến trước mắt.

Những thiếu niên tộc Xi Vưu kia thì đã sợ ngây người, mặt mày tái nhợt vì tưởng rằng mình chết chắc rồi.

“Đây là sức mạnh thuần túy…” Điêu Viễn nghiêng đầu nhìn La Chinh, trong ánh mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc và không tưởng: “Không ngờ ngươi lại có khả năng sử dụng sức mạnh kinh khủng đến nhường này!”

Nếu chỉ so về độ mạnh yếu thì trình độ sức mạnh bản nguyên mà La Chinh vừa sử dụng không đủ lọt vào mắt Điêu Viễn, bởi lẽ sức mạnh của hoang thần lớn hơn chân thần cùng cảnh giới rất nhiều.

Tuy nhiên, sức mạnh hoang thần lại hoàn toàn thấm sâu vào cơ thể, đây là phương pháp rèn luyện cơ thể hết sức thuần túy, nên không thể nào rút lực lượng ra khỏi cơ thể mình được!

La Chinh sử dụng sức mạnh bản nguyên trong Thần Đài Cửu Tinh, lại còn lĩnh ngộ được thần thông ngoài đạo, giúp hắn điều khiển sức mạnh vô hình này một cách hết sức thoải mái. Kỹ xảo sử dụng sức mạnh thuần thục của hắn mới là điều làm Điêu Viễn há hốc mồm.

“Bất đắc dĩ ra tay, mong trưởng lão Điêu Viễn thứ lỗi” La Chinh nói.

Dứt lời, ngón tay hắn khẽ hạ xuống, bức tường được tạo thành từ sức mạnh bản nguyên lập tức tiêu tan.

“Điêu Viễn thúc thúc, Thường Hổ không cố ý…” Thường Hổ bị dọa sợ, nếu ban nãy cậu ta thật sự đập chết hơn mười người trong tộc thì đúng là gây ra tai họa không tài nào bù đắp được.

Điêu Viễn liếc nhìn Thường Hổ, nói: “Ta biết, sau này cẩn thận một chút!”

“Vâng!” Thường Hổ chớp mắt, sau đó lui ra ngoài với nhóm thiếu niên kia.

Còn Điêu Viễn, sau khi được tận mắt chứng kiến năng lực của La Chinh, trong lòng ông ta cũng nhen nhóm những cảm nghĩ khác về hắn.

Sau sự việc nho nhỏ này, ông ta tiếp tục dẫn La Chinh đi qua sân tu luyện, đến một nơi có những kho hàng cao to nối tiếp nhau, số lượng chắc cũng phải đến hơn chục nghìn!

Chỉ vừa mới đến gần nhà kho, La Chinh đã cảm nhận được sức mạnh hoang thần mạnh mẽ tỏa ra từ nơi ấy. Hắn vội hỏi: “Bên trong mấy kho đó cất giữ hoang cốt à?”

“Đúng” Điêu Viễn gật đầu.

“Từng ấy hoang cốt cơ à…” La Chinh trợn tròn mắt.

Những nhà kho trước mắt đều cao đến mấy chục nghìn mét, vậy thử tính xem nó có thể chứa bao nhiêu hoang cốt?

Tài nguyên tộc Xi Vưu sở hữu vượt trên cả tưởng tượng của hắn.

“Thật ra số lượng hoang cốt không có ý nghĩa quá lớn với bộ tộc Xi Vưu chúng ta” Điêu Viễn lạnh nhạt cất lời: “Dẫu sao mỗi người chỉ có thể thu nạp một lượng sức mạnh hoang thần nhất định, sau đó phải đối mặt với Nhục Thân kiếp. Nếu không vượt qua được nó thì dù thu nạp nhiều hoang cốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể tăng tu vi”

“Nhục Thân kiếp?” La Chinh sửng sốt: “Đó là kiếp gì thế?”

La Chinh đã nghe về Sinh Tử kiếp, Thiên kiếp nhưng chưa từng nghe về Nhục Thân kiếp.

Không ngờ Điêu Viễn còn tỏ ra khó hiểu hơn cả La Chinh, ông ta hỏi với giọng buồn bực: “Ngay cả Nhục Thân kiếp mà ngươi cũng không biết luôn à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận